_ Một sinh vật rất xinh đẹp, phải không thưa các ngài?
Richard tóm lấy cổ tay Thiên Ân, kéo đến trước mặt hai người đàn ông đang ngồi nhàn nhã thưởng rượu phía trước, giọng nói mang theo sự cợt nhả thối nát rợn người.
_ Buông tôi ra!
Thiên Ân cố hết sức giằng bàn tay đang tóm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ra, đôi mắt theo bản năng hướng về phía cha nuôi tìm kiếm sự cầu cứu, thanh âm muốn kêu lên, lại bắt gặp ánh mắt vô tình lạnh lẽo như hàn băng kia làm cho tắc nghẹn.
Cha nuôi ngồi ung dung trên nệm ghế sang trọng, trong tay là điếu xì gà Cohiba thượng hạng đang bung toả từng làn khói phiêu dật, mà ánh mắt cha nuôi lại khắc nghiệt vô cảm đến tàn nhẫn, ánh nhìn xoáy vào cô, tuyệt tình như không hề quen biết, khiến cho mọi hi vọng cầu cứu của cô như hoá thành hư không.
Theo bản năng, cô hướng đôi mắt kinh hãi nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình Kính Hàm trong vô vọng...
Tại sao....anh lại không có ở đây?
Thông thường, Kính Hàm và cha nuôi như hình với bóng! Chỗ nào có mặt cha nuôi là có anh, tại sao hôm nay...lại không thấy?
Rút cuộc anh đang ở đâu?
_ Còn ương bướng gì nữa? Mau ngồi xuống tiếp rượu!
Richard tức giận kéo mạnh tay Thiên Ân, cơ thể kiều diễm của cô ngã dúi về phía trước, bộ váy dạ hội mềm mại ôm sát làm nổi bật từng đường cong quyến rũ, mái tóc do bị giằng giật xoã rối tung lên không làm giảm bớt vẻ đẹp của cô, ngược lại càng khiến cô trở nên mị hoặc kì lạ.
_ Còn ra vẻ thanh cao! Cô muốn được tiến thân trong giới giải trí thì phải biết phép tắc! Muốn giống như những minh tinh kia thì phải biết điều như họ! Rõ chưa?
_ Tôi không cần! Buông tôi đi!
Thiên Ân liều mạng phản kháng, dùng hết sức bình sinh giằng mạnh tay xuống khiến cho cổ tay cô đau nhói. Cắn chặt răng vào môi, cô nhìn người mà phút trước cô còn cung kính gọi một tiếng giáo sư kia, hét lên.
_ Đồ đốn mạt! Buông ra!
_ Con nhãi không biết trời cao đất dày!
Richard nhìn Thiên Ân phản ứng dữ dội, gầm lên. Ông ta sợ rằng nếu cứ như vậy sẽ làm hai nhân vật không thể động đến kia mất hứng, ngay cả bản thân cũng bị liên luỵ, vừa tức giận vừa sợ hãi, một tay đẩy mạng Thiên Ân về phía trước.
Thiên Ân mất đà, cơ thể kiều diễm không tự chủ được mà ngã chúi về phía trước.
Mùi hương gỗ tuyết tùng sang trọng và mùi xì gà nồng đượm cùng hương nam tính quen thuộc ngập tràn không gian, Thiên Ân nửa ngồi nửa quỳ trên sàn, cả phần trên cơ thể mềm mại tựa vào phần bắp chân rắn chắc mà mạnh mẽ.
Thiên Ân ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn gương mặt tuấn mỹ khắc nghiệt, khiến cho phụ nữ phải điên cuồng của cha nuôi.
Tề Yến Thanh cúi đầu nhìn Thiên Ân quỳ dưới chân hắn, cánh tay trắng muốt mềm mại quấn lấy bắp đùi hắn, phần ngực mềm mại căng mọng áp sát vào hắn, gương mặt hoảng hốt kinh hãi mà kiều diễm vô cùng, đôi mắt to tròn hoảng loạn như một chú nai con, đầu mũi thon thả xinh đẹp, đôi môi căng mọng như trái dâu chín mọng mở ra gấp gáp.
Thật là rất vừa mắt hắn.
Tề Yến Thanh cúi xuống, những ngón tay thon dài tinh tế vuốt ve gương mặt kiều diễm đang kinh ngạc tột cùng kia, trầm thấp lên tiếng.
_ Rất vừa mắt!
Đôi mắt to tròn trong sáng của Thiên Ân ấng nước tuyệt vọng, vừa kinh ngạc, vừa đau đớn phản chiếu vào lòng mắt lạnh lẽo sâu hút của Tề Yến Thanh.
Cha nuôi?
Tại sao người lại làm vậy?
Phía sau, Richard trong lòng nén thở phào, lập tức bày ra bộ mặt nịnh nọt lấy lòng, giọng nót ngọt ngào đến sởn gai ốc.
_ Chỉ cần hai ngài thích, đêm nay tuỳ các ngài thưởng dụng!
Tròng mắt Thiên Ân lập tức ngập tràn lửa giận!
Giọng nói kinh tởm của Richard thổi bùng ngọn lửa giận dữ trong cô! Thiên Ân đứng phắt dậy, trước sự ngạc nhiên hiếm có trong mắt hai người đàn ông tuấn mỹ phía trước, cô đứng trước mặt Richard, giang thẳng cánh tay tát mạng vào mặt ông ta, hét lên.
_ Ông không có quyền!
Richard hoàn toàn bất ngờ trước sự phản ứng của cô, không kịp né tránh mà lĩnh trọn phát tát nảy lửa của Thiên Ân. Má trái của ông ta đỏ lựng lên bỏng rát, nhưng không thể nào rát bằng liêm sỉ của ông ta lúc này. Xung quanh, tiếng lao xao như ong như ve nhộn nhạo cả lên, tiếng xì xầm bàn tán khiến cho gương mặt Richard tím thẫm lại. Những người con gái ông ta đưa tới, có người chấp thuận, cũng có người phản kháng, nhưng chỉ cần nhìn thấy kim chủ hào môn sừng sững trước mặt, thì toàn bộ đều như liễu chỉ nhu quấn chặt lấy, can tâm tình nguyện dâng thân dâng phận, không có người nào phản ứng mạnh mẽ như cô!
Phòng trà Fluer, bên ngoài là phòng trà, nhưng bên trong thật ra là nơi giao dịch quyền lợi, mà thứ giao dịch là thân xác của những cô gái mà Richard chọn từ những sinh viên của ông ta. Chỉ cần dâng được một người vừa mắt cho những kẻ quyền lực, ông ta lập tức sẽ được chiếu cố, lợi lộc cũng không phải là ít, vì thế mà nhiều năm qua, ông ta càng lúc càng thăng tiến, đức cao vọng trọng, người ngoài nhìn vào đều thán phục thèm khát, chỉ không biết phía sau đó là những giao dịch thối nát kinh tởm.
Richard cũng thường nói gần xa cho những cô gái hắn đưa tới đây biết về mục đích thật sự của cái việc hắn gọi là " giới thiệu " ấy, hầu hết bọn họ nghe xong, đều phản kháng lấy lệ, có người còn giả như không hiểu. Duy chỉ có Thiên Ân, cô gái này quá sức ngây thơ, khiến ông ta không phòng bị mà lỡ coi thường, hoá ra lại là một con báo con ghê gớm!
Richard tức giận đến mặt mũi co dúm lại, dám làm mất mặt ông ta, phá hoại chuyện tốt của ông ta! Con khốn không biết trời cao đất dày!
Ông ta tiến tới muốn tóm lấy Thiên Ân, gương mặt dữ tợn đốn mạt. Thiên Ân lùi lại, trong mắt cô hiện lên chai rượu trong thùng đá bên cạnh người gọi là " ngài Lôi " đó.
Thiên Ân tóm lấy chai rượu, khiến cho những tên vệ sĩ xung quanh lập tức phản ứng, lại bị chỉ thị nhàn nhạt từ phía Tề Yến Thanh, lập tức thu mình lại.
Nắm chai rượu lạnh buốt trong tay, Thiên Ân đập mạnh xuống bàn.
Tiếng xì xào xung quanh ồ lên.
Đám đông bu lại, hiếu kì chiêm ngưỡng một màn khó tin trước mắt.
Tiếng thuỷ tinh vỡ nát, rượu đỏ như màu máu tuôn ra ướt đẫm bộ trang phục của cô, thấm lên làn da trắng muốt, mảnh thuỷ tinh rơi vụn vỡ dưới đất, Thiên Ân lúc này như loài bạch trà dính máu, giận dữ và điên cuồng, vừa xinh đẹp, lại vừa nguy hiểm.
Cô giơ cổ chai vỡ sắc lẹm trong tay về phía Richard, bàn tay cô thít chặt nổi gân xanh tím, giọng nói giận dữ đầy đe doạ.
_ Ông dám tiến một bước nữa thì đứng trách!
_ Con khốn!
Richard nhìn Thiên Ân, mái tóc xoã tung, cơ thể ướt đẫm nồng hương rượu, gương mặt kiều diễm giận dữ, ánh mắt quật cường kiên định, nắm trọn mảnh thuỷ tinh sắc nhọn, ghê gớm đến ngạc nhiên, khiến cho hắn cũng phải chần chừ.
_ Mày định làm loạn phải không? Rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Người đâu!
Richard gào lên gọi vệ sĩ. Thiên Ân cắn chặt môi, đầu óc hoảng loạn...
Thật sự nếu như hắn gọi người...thì phải làm sao?
Nhưng dường như lo sợ của Thiên Ân không tới, vì mặc cho Richard gào lên, người mãi vẫn không thấy đâu.
Thay vào đó, một bóng dáng cao lớn anh tuấn quen thuộc xuất hiện, khiến cho Thiên Ân vừa nhìn thấy, trái tim như được bơm máu hồi sinh, cô thật muốn hét lên, nhưng không hiểu sao lại bật ra thành tiếng nức nở, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, vừa vui mừng vừa sợ hãi, vừa nhẹ nhõm, vừa phẫn nộ...
_ Kính...Hàm!
Kính Hàm từ xa bước tới, trong tay là một chiếc va ly rất lớn, anh mỉm cười với Thiên Ân, nhìn cô một thân hoảng loạn, ánh mắt ẩn nhiều chua xót.
Nhưng anh vẫn ẩn nhẫn, cung kính trang nghiêm, bước qua Richard đang ngạc nhiên phía sau mà không thèm nhìn hắn, kéo chiếc va li, đặt nằm trước mặt hai người từ nãy tới giờ vẫn ưu nhã xem kịch kia.
_ Tề tổng! Lôi tổng! Hàng đã mang tới rồi đây!
Tề Yến Thang nhàn nhã gật đầu, ngả người ra ghế. Thiên Ân ngây ngốc nhìn hắn ung dung nhàn nhạt.
_ Mở ra!
_ Tuân lệnh!
Kính Hàm cúi đầu, ngồi xuống, bàn tay anh di chuyển xuống mã khoá, " tách " một cái, va li to nặng được mở ra.
Mà cảnh tượng bên trong khiến cho những người xung quang tái mặt hoảng hốt.
Thiên Ân cũng sợ đến chết lặng, mảnh vỡ trong tay cô rơi xuống nát vụn chói gắt.
Tai cô mơ hồ nghe tiếng Richard gào lên hoảng sợ tuyệt vọng.
_ Emanulle!
Bên trong vali, một người con gái còn rất trẻ, chỉ trạc tuổi cô, quần áo xộc xệch, tay chân bị trói quặt lại tụ máu tím thẫm, mái tóc hung đỏ xổ ra tung toé, gương mặt dính máu, miệng bị dán băng dính chặt, hoảng loạn gào lên những tiếng đứt đoạn.
_ Con gái tôi!
Richard ngã xuống, tay ôm lấy con gái như một miếng vải nhăn nhúm rách nát, khó hiểu nhìn hai người trước mặt.
_ Ngài Lôi! Ngài Tề! Thế này là thế nào?
Tề Yến Thanh nhìn người bên cạnh, Ngài Lôi đó nhướn nhẹ mày, ưu nhã nói.
_ Người của cậu đem về! Cậu nói!
Tề Yến Thanh gật nhẹ đầu, thoải mái gác chân lên, đơn giản trầm thấp mà khiến người khác chết lặng.
_ Richard! Ông cũng thật to gan rồi! Mang con gái ta cho người khác thưởng lãm...
Tề Yến Thanh dáng vẻ hắn ung dung nhàn nhã, cao cao tại thượng, giống như đang xem kịch vui, một nét sợ hãi cũng không có. Ngược lại, Richard lại như gặp phải quỷ, hốt hoảng đến mức đần độn ngu ngốc.
_ Ngài...Tề....?
Tề Yến Thanh hướng mắt về phía Thiên Ân, lúc này bị một màn trước mặt doạ cho đến trắng bệch, run rẩy như một chiếc lá nhỏ trước gió. Kính Hàm lúc này mới bước tới, cởϊ áσ khoác phủ lên người cô, giọng nói cung kính mang đầy cưng chiều.
_ Thuộc hạ tới trễ! Xin tiểu thư thứ lỗi!
_ Thiên Ân là con gái nuôi của ta!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng giải thích, lại bắt gặp ánh mắt tràn ngập ý cười từ phía ngài Lôi kia liếc xéo hắn.
Richard lúc này giống hệt như một tờ giấy, trắng bệch như thể máu trong người bị rút cạn trơ.
Hắn hướng về phía Tề Yến Thanh, tay ôm đứa con gái của mình, cúi đầu liều mạng cầu xin.
_ Ngài Tề! Tôi sai rồi!
Tề Yến Thanh không thèm nhìn hắn, hướng mắt về phía Thiên Ân đang nép sau Kính Hàm.
Richard thấy vậy, nửa bò nửa lết đến phía Thiên Ân, lại bị Kính Hàm kinh ghét chặn lại, gào khóc, dáng vẻ doạ người khi nãy bay sạch, khúm núm cầu xin.
_ Thiên Ân! Ta sai rồi! Ta xin lỗi con! Con hãy tha cho ta! Con xin ngài Tề giúp ta! Van cầu con!
Thiên Ân quay mặt đi, nghĩ đến vẻ mặt của Richard, những điều ông ta đã làm khiến cô kinh tởm. Nhưng nhìn đứa con gái của ông ta bị bó chặt trong vali, khốn khổ vô cùng, cô thật sự không nỡ, muốn lên tiếng, đột nhiên lại thấy bàn tay Kính Hàm ngăn cô lại.
Anh nhìn cô, nhẹ lắc đầu.
Thiên Ân há hốc miệng, sợ hãi nhìn anh.
Lại thấy tiếng Tề Yến Thanh vang lên nhàn nhạt, thanh âm trầm thấp như có như không.
_ Tha thì sẽ tha!
Richard nhìn Tề Yến Thanh, bên cạnh, ngài Lôi quay đầu, nét cười tà mị ẩn hiện trên môi.
_ Mạng hai cha con ông! Ta không lấy! Dù sao ông cũng là giáo sư của con gái ta trong 5 năm qua!
_ Đa tạ Tề tổng!
Richard dập mạnh đầu, lậy lục Tề Yến Thanh như tế sao.
_ Nhưng tội chết có thể bỏ! Tội sống khó thoát
Richard thất kinh lắp bắp, toàn bộ cơ thể cứng đờ lạnh toát run rẩy.
Tề Yến Thanh như ác quỷ đáng sợ, nụ cười lạnh toát sống lưng, ánh mắt như dã thú nhìn thẳng vào Richard.
_ Ông mang con gái ta cho người khác thưởng lãm...Vậy, ta mang con gái ông, cho thuộc hạ của ta dùng tạm vậy!
_ Tề Yến Thanh! Ngươi?
Richard gào lên, phía dưới, con gái ông ta hoảng loạn gào khóc, mà Thiên Ân cũng sợ đến chết lặng.
Tề Yến Thang đứng dậy, dáng vẻ ung dung nhàn nhạt, nụ cười lạnh đến xuyên thẳng vào tuỷ sống.
_ Và cũng tạm biệt với cổ phần và tài sản của ngươi đi, cả chức danh giáo sư Richard Scott của ngươi nữa!
_ Phòng trà này nữa! Ta thích!
Phía bên cạnh, ngài Lôi cũng đứng dậy, dáng vẻ tuấn mỹ không thua kém Tề Yến Thanh, hai người như bước ra từ tranh vẽ, đẹp đến nghẹt thở.
_ Lôi Triệt! Tề Yến Thanh! Các ngươi....Lũ khốn kiếp! Lũ bạo chúa!
Tề Yến Thanh và Lôi Triệt lập tức ngập sát khí, sắc lạnh khiến cho Thiên Ân toát mồ hôi hột, sợ đến dúm dó. Chỉ nghe thấy bên cạnh, thanh âm như của Lôi Triệt, nhẹ hẫng mà tàn khốc vang lên.
_ Cắt lưỡi!
Cổ họng cô tắc nghẹn, nhìn một tên vệ sĩ bước tới, tóm lấy gáy Richard, con dao sắc bén lia xuống, máu tươi phun ra, Thiên Ân nhắm chặt mắt lại, choáng váng run rẩy.
Tiếng gào khóc thảm thiết, mùi máu tanh ngập ngụa, người xung quang thất kinh sợ hãi bỏ chạy toán loạn , lại nghe tiếng Tề Yến Thanh trầm thấp ra lệnh.
_ Các cậu cũng làm đi!
Đám vệ sĩ dạ ran, lập tức bước về phía cô gái cạnh Richard bất động, máu tươi từ miệng xối xả tuôn ra, kinh hãi gào khóc.
Tề Yến Thanh nhìn Lôi Triệt, mỉm cười thân thiết.
_ Về nước sẽ tìm cậu đàm đạo!
_ Mình sẽ chuẩn bị rượu ngon chờ cậu!
Lôi Triệt khoác vai Tề Yến Thanh, rồi khẽ nhìn Thiên Ân hoảng hốt bên cạnh, nụ cười ẩn hiện trên môi, phong thái ưu nhã rời đi.
Thiên Ân nhìn theo bóng lưng anh tuấn của Lôi Triệt, lại cảm giác cả cơ thể buốt lạnh, ánh mắt cha nuôi từ trên quét xuống khiến cô tê dại. Bây giờ Thiên Ân mới nhìn thấy tận mắt, thế nào là âm hiểm, thế nào là tàn độc!
Tề Yến Thanh tóm lấy Thiên Ân, kéo giật cô lại về phí mình, cùng hắn bước ra khỏi phòng trà, Kính Hàm đi ngày theo sau. Thiên Ân chỉ thấy cảnh một đám vệ sĩ vây quanh cô gái, tiếng mở khoá thắt lưng vang lên rào rào, tiếng khóc chói tai khiến cô sợ đến choáng váng, nhắm chặt mắt lại....