Bạch Trà thành đêm muộn, ánh trăng treo trên nền trời đen thẫm, tỏa xuống ánh sáng huyền hoặc, tiếng gió thổi qua đám cỏ dưới chân rì rào, tiếng lá cây xô vào nhau lao xao, khung cảnh êm đềm yên ả mà mang nét tịch liêu u sầu bàng bạc.
Thiên Ân mặc một bộ váy lụa màu hồng nhạt, ngồi trên nền cỏ, trong tay là một đóa bạch trà trắng muốt, tỏa hương thơm dìu dịu. Ánh trăng chiếu xuống gương mặt thùy mị xinh đẹp, mái tóc được búi gọn gàng cặp nhẹ sau gáy, một vài lọn tóc buông lơi xuống gương mặt, xuống đôi vai trần thon mềm, xương quai xanh như cánh hạc ẩn hiện lấp ló, đầu mũi thon thả, đôi mắt trong sáng mà buồn bã, đôi môi như trái dâu mọng nước đang khẽ ngâm nga một khúc hát buồn buồn...
Nở một nụ cười thật rạng rỡ để ống kính lưu lại
Hoàn mỹ khiến tất cả mọi người đều đố kỵ
Bài hát bi thương với tiết tấu thật nhanh
Tinh nghịch khiến mọi người quên đi cô tịch
Màn vẫn chưa hạ sao đã thấy tê dại?
Còn phải cố tỏ ra vui vẻ đến mức nào nữa đây?
Còn phải cố tỏ ra vui vẻ đến mức nào nữa đây?
Thật muốn có một Lâm Tịch, trốn trong lòng thở than...
Không cần che giấu thăng trầm, cũng không cần che dấu sầu muộn
Cảm tạ đã có một Lâm tịch, luôn ở trong lòng cùng khóc nỉ non....
Thiên Ân ôm đóa bạch trà tinh khiết trong tay, giọng hát êm dịu trong vắt ngâm nga nhè nhẹ, trong ánh trăng làm thành một khung cảnh càng thêm diễm lệ u buồn. Thiếu nữ thân hình tựa như dải lụa, nhu mì xinh đẹp, cất giọng khẽ hát, trong đêm khuya vắng lặng, khung cảnh cô đơn, thật khiến cho người ta bi lụy.
Tiếng bước chân đạp trên cỏ rất khẽ vang lên sau lưng, Thiên Ân giật mình, tiếng hát trong vắt cũng vì thế vội vàng dừng lại lập tức, bàn tay giấu vội đóa hòa trà thơm ngát vào trong.
_ Bác Dung! Con sẽ vào trong ngay!
Thanh âm trong vắt mà buồn bã vang lên, Thiên Ân khẽ khàng đứng dậy, nhưng dường như lại chưa muốn vội quay người lại, đôi vai mảnh mai so lại yếu đuối, lại đột nhiên cảm thấy thân mình bỗng được trùm bởi một tấm áo khoác rộng lớn ấm áp.
Mùi hương hổ phách lịch lãm nam tính bao trùm lấy cô. Thiên Ân giật mình, không phải mùi hương của bác Dung.....càng không phải mùi hương của cha nuôi!
Ai?
Thiên Ân hốt hoảng quay lại, ngỡ ngàng nhìn thấy Kính Hàm đứng ở phía sau lưng cô.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu nhạt với những đường kẻ chìm rất tinh tế, cúc cổ để mở, tay áo được sắn lên đến khủy tay lộ ra cánh tay mạnh mẽ, cơ thể dưới lớp áo sơ mi rắn chắc nam tính như những người mẫu nam trên tạp chí, chiếc quần âu đắt tiền, thắt lưng ngay ngắn, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Thụy Sĩ nạm kim cương sang trọng đắt tiền, gương mặt nam tính không góc chết, sống mũi thẳng tắp, ánh mắt nhu hòa, miệng nở nụ cười dịu dàng như đang trấn an.
Đã bảy năm Kính Hàm theo cha nuôi rời khỏi tòa thành, bảy năm rồi mới gặp lại, mà lại là lúc trong lòng Thiên Ân nhiều chất chứa nhất, cô nhìn Kính Hàm, dung mạo vẫn anh tuấn như xưa, không hề đổi khác, vẫn nụ cười ấm áp, khí chất giống hệt như cha Triệu Văn, luôn mang lại cho cô cảm giác an tâm...
Thiên Ân bỗng thoáng chốc đỏ mặt, mùi hương hổ phách quấn quýt thơm ngát...Bảy năm rồi mới gặp lại Kính Hàm, Thiên Ân không tránh khỏi xấu hổ, cúi đầu chào khẽ.
_ Kính Hàm tiên sinh.....! Đã lâu không gặp!
_ Đã lâu không gặp! Tiểu thư vẫn khỏe chứ?
Kính Hàm mỉm cười, giọng nói cử chỉ đều nhã nhặn ôn hòa, khiến cho Thiên Ân thoáng chút ngẩn ngơ. Trong trí nhớ của cô, anh luôn là người vững vàng thâm trầm, bề ngoài nghiêm khắc, tuy rằng khí thế không áp bức như cha nuôi, nhưng cũng hiếm khi thấy anh cười.
Vậy mà hôm nay Kính Hàm dường rất khác, vẻ mặt nhu hòa dễ chịu, khiến cho Thiên Ân dù cho bảy năm không gặp anh, cũng không cảm thấy xa lạ...
Mà Kính Hàm rất trẻ, gương mặt tuấn mỹ dễ chịu, khiến cho Thiên Ân ngại ngần, bất giác không còn gọi anh là " chú Kính Hàm " như thời còn nhỏ nữa...
_ Cám ơn ngài.....tôi vẫn khỏe!
_ Trời khuya sương lạnh, tiểu thư cẩn thận bị nhiễm phong hàn!
Kính Hàm mỉm cười dịu dàng, đôi mắt ấm áp nhìn Thiên Ân đứng trước mặt, nhỏ bé trong tấm áo rộng lớn của anh. Cô chỉ cao đến dưới ngực anh, khi nói chuyện phải ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn trong sáng, mùi hương hoa lan Nam phi dịu dàng vây kín lấy hơi thở của Kính Hàm.
Đôi mắt trong vắt của Thiên Ân u buồn, dưới ánh trăng huyền hoặc lại càng cô tịch, khi nhìn thấy Kính Hàm, đột nhiên lại tỏa ra một tia sợ hãi run rẩy.
Cô bất giác nhìn ra phía sau lưng Kính Hàm, đôi mắt dáo dác về phía cổng biệt thự.
Kính Hàm nhìn Thiên Ân run rẩy sở hãi, gương mặt lo lắng, thanh âm nam tính vang lên dịu dàng dỗ dành.
_ Tề tổng có việc chưa giải quyết xong, đêm nay sẽ ở lại Tổng công ty!
Anh nhìn gương mặt trắng bệch của Thiên Ân thoáng chút thả lỏng, tiếng thở ra nhẹ nhõm, mỉm cười trấn an.
_ Muộn rồi sao tiểu thư còn chưa ngủ?
_ Tôi....không ngủ được!
Thiên Ân ngước nhìn Kính Hàm, đôi môi mềm mại hồng phấn nở nụ cười nhu mì dịu dàng, bàn tay nhỏ nhắn tóm lấy tấm áo rộng của Kính Hàm trên người mình kéo sát lại, tay còn lại khẽ đưa lên vuốt một lọn tóc lỡ đang rơi xuống gò má.
Dáng điệu tinh khôi dịu dàng của Thiên Ân lưu đọng trong đáy mắt của Kính Hàm, hình ảnh xinh đẹp khiến cho chân tâm anh thoáng chút rung động nhè nhẹ, tựa như một chiếc lá vô tình rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, làm thành một điểm lao xao.
_ Kính Hàm, ngài đến biệt thự có việc gì sao?
_ À.....Tôi qua để muốn báo thủ tục nhập học của tiểu thư tại trường mới đã giải quyết xong, tuần sau là tiểu thư lên đường nhập học!
Kính Hàm nhẹ giọng giải thích. Thật ra chuyện này không phải Tề Yến Thanh sai anh làm, mà vì mấy ngày gần đây, tâm trạng của Tề Yến Thanh xấu đến vô cùng, ngoài anh ra, nhân viên trong Tề thị lẫn thuộc hạ trong tổ chức đều không dám lại gần hắn, bước xa mười bước đã cảm thấy sát khí lạnh toát tỏa ra. Kính Hàm đoán trong biệt thự có chuyện, nên hôm nay dù không có lệnh từ Tề Yến Thanh, anh vẫn cố tình ghé qua.
_ Vậy là, tuần sau tôi sẽ tới Paris nhập học sao ạ?
Giọng nói dịu dàng của Thiên Ân vang lên, không còn chút vui tươi mừng rỡ như lần đầu tiên, mà có cảm giác sầu muộn len lỏi, như tiếng đàn vĩ cầm cô quạnh vang lên trong phòng vắng.
Cô hỏi mà không nhìn Kính Hàm, ánh mắt nhìn vào đóa Bạch trà đang nằm im lặng trong tay, nên không thể thấy được đầu mi tâm của anh đột nhiên cau chặt lại, một tia phức tạp hiện lên trong ánh mắt ấm áp tĩnh lặng kia, gương mặt anh ngỡ ngàng lo lắng....nhưng rất nhanh sau đó lập tức thu lại vẻ âm trầm kín đáo quen thuộc.
_ Đúng vậy...tiểu thư!
Giọng nói ấm áp của Kính Hàm vang lên, Thiên Ân mỉm cười, nét cười u buồn không nên có trên gương mặt của một cô gái mới chớm tuổi mười ba non nớt.
Sau buổi sáng đáng sợ đó, cha nuôi đã năm ngày rồi chưa về nhà, từ giờ tới ngày cô đi du học, chỉ còn 2 ngày nữa. Những ngày này trong biệt thự mọi người đều nháo nhào hết cả lên, người sắm đồ, người túc trực, người sắp xếp, mỗi người một công một việc chuẩn bị cho ngày Thiên Ân đến Pháp học tập. Dung quản gia là người lo lắng nhất, gấp gáp nhất, mấy ngày nay không đêm nào bà ngủ yên, bọng mắt thâm quầng, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng mỗi lần nhìn thấy Thiên Ân đều cười rất tươi, khích lệ động viên tinh thần của cô bé.
Chuyện xảy ra ở phòng ăn buổi sáng hôm đó, mọi người nhìn đều nhìn thấy Tề Yến Thanh giận dữ đẩy cửa một bước ra khỏi biệt thự, từ đó đến hôm nay không hề quay lại, lại thấy Thiên Ân ngồi trên sàn nhà, gương mặt đẫm nước mắt, từ đó đến giờ đều mang một vẻ trầm tư u uẩn, khác hẳn ngày thường lảnh lót như chim sâu....Ai cũng đều lo lắng thắc mắc vô cùng, nhưng tuyệt đối không ai dám hé răng bàn tán lấy một lời, mắt nhắm mắt mở coi như chuyện thấy mà như không thấy.
Mà Thiên Ân cũng không còn cảm thấy chuyện được sang Pháp du học là điều vui vẻ nữa, cô bé trầm lặng hơn, ít nói hơn, cũng không chuẩn bị nhiều cho chuyến đi, ngoài sắp xếp những quyển sách và vài món đồ dùng cô bé ưu thích, nhờ Dung quản gia gói ghém hộ, thời gian còn lại thì tha thẩn ngoài vườn, chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân.
Suy cho cùng, cuộc đời Thiên Ân vốn là một tay cha nuôi sắp xếp, cho dù cô bé có thích hay không đều phải nhất mực làm theo, vì thế cô bé vui vẻ hay u buồn, thích thú hay chán ghét, cũng đều không quan trọng!
Búp bê trong tủ kính đâu được có suy nghĩ riêng, chỉ yên lặng làm một vật trang trí xinh đẹp tùy ý chủ nhân sắp xếp....
Mà cô với những con búp bê vô tri kia, cũng đâu khác gì nhau!
Thiên Ân trầm mặc suy tính, đợi đến khi cô bé đủ mười tám tuổi, được pháp luật thừa nhận là người trưởng thành, sẽ tìm cách thoát khỏi sự kìm kẹp của vị cha nuôi đáng sợ kia.
Nhưng đó là chuyện của sau này. Trước mắt, Thiên Ân cho dù không muốn vẫn phải tuân thủ mọi mệnh lệnh từ Tề Yến Thanh, làm một cô con gái ngoan ngoãn nghe lời, và tuyệt đối không được tìm cách chọc giận hắn, nếu không cũng không gì đảm bảo cô sống được tới năm mười tám tuổi, chứ đừng nói tìm cách thoát khỏi hắn.
Thiên Ân hạ quyết tâm như vậy, vì thế hôm nay nghe giọng nói Kính Hàm nhẹ nhàng thừa nhận, cô cũng không lấy gì làm lạ lẫm, chỉ gật đầu khẽ khàng.
_ Vậy...không còn gì, tôi lên phòng trước.
_ Tiểu thư ngủ ngon!
Kính Hàm cung kính đứng nghiêm, cơ thể vững vàng như núi cúi người chuẩn mực chào cô. Thiên Ân khẽ cởi chiếc áo khoác của anh trên ngường xuống, mỉm cười xinh đẹp như hoa trà, hai tay trả lại cho anh.
_ Áo xin gửi lại ngài!
Kính Hàm nhìn nụ cười dịu dàng tinh khiết trên gương mặt cô, cả cơ thể dường như có một làn gió mát thổi qua....
Anh nhận áo khoác từ tay Thiên Ân, lùi lại nhường đường cho cô. Thiên Ân lách người bước qua Kính Hàm, không ngờ đang bước đôi chân lại vấp vào nhau, loạng choạng ngã xuống.
_ Thiên Ân!
Kính Hàm vội vàng buông chiếc áo trong tay ra, vươn tay ra đỡ cô, trong phút chốc, hai bàn tay cứng rắn bám lấy cánh tay mềm mại kéo giật cô về phía mình, thuận tiện nhốt trọn cô trước l*иg ngực vững chãi.
Toàn thân Thiên Ân không phòng bị mà ngã nhào vào lòng Kính Hàm, hai cánh tay của cô được bàn tay mạnh mẽ giữ chặt, hương hổ phách lịch lãm ngập tràn hơi thở Thiên Ân, nhịp tim cô vô thức đập mạnh trong l*иg ngực, ánh mắt hốt hoảng ghim chặt lấy gương mặt anh tuấn ngập tràn lo lắng của Kính Hàm.
Dưới ánh trăng, hai người một nam một nữ sát gần nhau, tạc thành một khung cảnh phiêu dật, đẹp không sao tả xiết.
Đột nhiên, tiếng bước chân trầm ổn phía sau đánh gãy cảm xúc giữa hai người, mùi hương gỗ tuyết tùng áp bức. Thiên Ân vội quay lại, trong ánh mắt trong vắt ngập tràn kinh hãi.
Dưới ánh trăng, bóng dáng của Tề Yến Thanh cao lớn áp bức, cao lớn đến nỗi che khuất cả ánh trăng....Cô vội vã vùng khỏi vòng tay Kính Hàm, run giọng lắp bắp.
_ Cha.....cha nuôi!
Tề Yến Thanh từ từ bước lại, dưới ánh trăng, bóng hình hắn đáng sợ đến cực điểm, ánh mắt sắc bén tuyệt tình như dã thú, cơ thể còn tỏa ra mùi rượu mạnh.
Thiên Ân hoảng hốt lùi lại, muốn trốn tránh khí thế áp bức như mãnh thú ngạo mạn của Tề Yến Thanh, mà sau lưng là cả một khoảng trống mênh mang, không có chỗ nào để đi.
_ Tề tổng!
Kính Hàm vội vàng đứng trước che chắn cho Thiên Ân, hắn tiến gần đến anh, mùi rượu mạnh tỏa ra càng đậm, khiến cho Kính Hàm cũng hoảng hốt...Hắn....làm gì mà uống nhiều thế này?
Anh cung kính cúi đầu, giọng nói mang theo khẩn trương.
_ Ngài say rồi, lên phòng nghỉ trước đi!
Ánh mắt Tề Yến Thanh quét qua người Kính Hàm, khiến toàn thân anh lập tức lạnh toát, đáy mắt sâu thẳm sầm lại, giọng nói trầm thấp đến rợn người vang lên.
_ Lui xuống!
_ Tề tổng!
Kính Hàm cúi đầu lần nữa, giọng nói thấp đến mức như cầu xin.
_ Là thuộc hạ sai! Ngài đừng làm khó tiểu thư!
_ Lui! Xuống!
Tề Yến Thanh gằn từng tiếng, âm thanh trầm thấp đến mức khiến cho Kính Hàm không dám trái lời, cắn răng lùi xuống.
Ánh mắt âm trầm như dã thú kia nhìn thẳng về phía Thiên Ân đang run rẩy lùi về sau.
_ Bước lại đây!
Tề Yến Thanh nói với cô, ánh mắt sắc bén như đoạt mạng người, chất giọng trầm thấp đến đáng sợ.
Thiên Ân run rẩy, đôi mắt đã lập tức đỏ ửng lên.
_ Cha nuôi.....con sai rồi!
_ BƯỚC!
Tề Yến Thanh không đếm xỉa gì đến lời nói của cô, giận dữ quát một tiếng, khiến cho trái tim của Thiên Ân lẫn Kính Hàm muốn nhẩy ra khỏi l*иg ngực.
Mà ở phía sau, Dung quản gia thấy tiếng động vội vã chạy ra ngoài, kinh ngạc thấy Tề tổng, Kính Hàm và Thiên Ân đứng ở một chỗ, không khí căng thẳng đáng sợ đến cùng cực. Bà vội muốn bước tới, lại thấy Kính Hàm ra dấu hiệu, sợ hãi lùi vào trong.
Thiên Ân sợ hãi đến bật khóc, không dám trù trừ lâu, những bước chân len lén bước về phía hắn.
Tề Yến Thanh duỗi cánh tay ra, tóm lấy cánh tay của Thiên Ân kéo giật cô về phía mình. Thiên Ân hốt hoảng mở to đôi mắt nhìn Tề Yến Thanh, lúc này đáng sợ đến toàn thân cô ớn lạnh, mùi gỗ tuyết tùng nồng đượm hòa với mùi rượu mạnh khiến cho cô choáng váng.
_ Từ bao giờ Bạch trà thành nơi để con quyến rũ đàn ông vậy?
_ Cha nuôi....con không có!
Thiên Ân liều mạng lắc đầu, khóe mắt ấng nước, từng giọt long lanh như trân châu chảy xuống gò má, lời nói của hắn như dao đâm vào tim cô.
_ Tiểu thư bị ngã, thuộc hạ chỉ là đỡ giúp tiểu thư!
Kính Hàm thấy sự việc không ổn, vội vàng lên tiếng giải thích, trong lòng lo lắng như lửa đốt.
Tề Yến Thanh chẳng thèm để ý đến Kính Hàm, ánh mắt âm trầm của hắn vẫn ghim chặt vào trong gương mặt hoảng hốt trắng bệch của Thiên Ân, nhìn chằm chằm vào những giọt nước mắt đang lăn trên gò má non mịn.
_ Lại ngã?
Hắn hỏi cô, ý tứ rõ ràng là trào phúng tức giận...Thiên Ân trong vô thức không hiểu hắn đang nói gì.
_ Ở cô nhi viện, giờ thì ở Bạch trà thành, lúc nào thấy người của ta còn cũng ngã vào lòng được!
_ Cha nuôi!
_ Tề tổng!
Kính Hàm và Thiên Ân lập tức cùng lên tiếng, đầu mi tâm của Tề Yến Thanh cau chặt lại hơn. Hắn kéo Thiên Ân như xách một con gà con, đứng trước mặt Kính Hàm, ngữ khí lạnh lùng tàn nhẫn.
_ Con muốn quyến rũ Kính Hàm?
_ Tề tổng! Tiểu thư mới mười ba tuổi! Xin ngài đừng nói vậy!
_ Mười ba tuổi mà đã muốn đàn ông như vậy, thật đúng là......Hạ lưu!
Hạ lưu!
Từng lời, từng lời của Tề Yến Thanh như dao gặm đâm sâu vào tim của Thiên Ân, hắn càng nói càng tàn nhẫn, càng nói càng khiến cho cô đau đến ngạt thở, nước mắt thi nhau rơi xuống, từng giọt nóng hổi.
_ Cậu trái lời ta đến đây! Trong đêm vắng còn ôm ấp con gái ta! Thật sự rất to gan!
Tề Yến Thanh nhìn Kính Hàm, tiếng nói âm trầm vang lên, từng lời đều mang sát khí đến cực hạn.
Kính Hàm vội vàng quỳ xuống, cúi đầu thật thấp, giọng nói vững vàng, cung kính nhận lỗi.
_ Là thuộc hạ sai! Xin Tề tổng trách phạt!
_ Phạt?
Tề Yến Thanh nở nụ cười nửa miệng, kéo sát Thiên Ân đang run rẩy trong tay, ghé đôi môi khắc nghiệt kia gần vào tai cô, hơi rượu nóng rẫy phả vào lớp da non nớt khiến cô cau mày né tránh.
_ Ân nhi! Cậu ta xâm hại con! Giờ nên phạt thế nào!
_ Cha nuôi! Kính Hàm....ngài ấy không có!
Thiên Ân vội vàng lắc đầu, ánh mắt hốt hoảng, tóm lấy áo hắn ra sức phủ nhận.
_ Ồ!
Tề Yến Thanh nhướn mày lên, bộ mặt thản nhiên lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp khắc nghiệt như dao xoáy vào trong cô.
_ Thế đúng là con quyến rũ cậu ta?
_ Cha nuôi!
Thiên Ân lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp ngập nước, cha nuôi....đang làm cố tình hiểu sai ý cô, chuyện bé xé ra to!
Cô cúi đầu, bàn tay nắm chặt lấy áo hắn buông ra, chầm chậm quỳ xuống.
Kính Hàm thất kinh trước phản ứng của cô, Thiên Ân quỳ mọp dưới chân Tề Yến Thanh, cơ thể như đóa hoa trà rơi rụng, buồn đến thắt tim gan.
_ Cha nuôi....con cầu xin người!
Thiên Ân cũng không còn cách nào khác, cô biết rằng nếu như không cầu xin hắn, Kính Hàm chắc chắn sẽ không thoát khỏi đêm nay, chỉ đành quỳ xuống, một lần nữa hèn mọn van xin hắn mà thôi.
_ Tiểu thư....cô đừng nói nữa!
Kính Hàm đau lòng đến tê dại, ánh mắt anh hướng về phía Tề Yến Thanh, nghiêm khắc, lãnh đạm.
_ Là thuộc hạ sai! Thuộc hạ tự mình chịu phạt!
Trước khi mọi người kịp nhận ra, Kính Hàm thân thủ nhanh nhẹn, tay trái rút từ trong người ra một con dao quân sự, tuốt khỏi vỏ, lưỡi dao sáng loáng lên dưới ánh trăng.
Anh cầm con dao, thành thục nhanh nhẹn, dứt khoát nhằm đúng bắp tay phải của mình, cứa mạnh một đường.
Máu tươi từ vết cứa xối xả tuôn ra.
_KHÔNG!
Thiên Ân hốt hoảng nhìn cánh tay Kính Hàm nhuốm máu ròng ròng, vội vàng lao tới, dùng bàn tay nhỏ bé của mình ra sức bịt lấy miệng vết thương.
Máu từ tay Kính Hàm không ngừng chảy xuống, qua bàn tay của Thiên Ân nhỏ xuống chiếc váy lụa mềm mại, thoáng chốc đã ướt một mảng đỏ thẫm.
Thiên Ân không biết rằng, lưỡi dao Kính Hàm sử dụng có tên là Ka-bar, một trong năm loại dao có tính sát thương lớn nhất trên thế giới, còn có biệt danh là " tên đồ tể của lực lượng Hải quân Mỹ ", sở dĩ có tên gọi như vậy vì lưỡi dao có thiết kế rãnh dọc ở lưỡi, nạn nhân khi gặp phải sát thương từ con dao này sẽ mất máu liên tục do rãnh dọc này dẫn đường cho máu chảy ra ngoài, vô cùng nguy hiểm.
Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân ôm chặt lấy cánh tay chảy máu không ngừng của Kính Hàm, toàn thân cũng dính máu, gương mặt bệch bạc, mồ hôi dấp dính, nước mắt chan hòa, hốt hoảng lo lắng...Đầu mi tâm hắn cau chặt lại.
_ Cha nuôi! Là con sai! Con xin người! Tha cho Kính Hàm!
Thiên Ân la đến lạc giọng, hướng về phía cha nuôi bất lực cầu xin, Kính Hàm bên cạnh cô chảy máu nhiều như vậy, nếu không cấp cứu e sẽ nguy hiểm đến tính mạng mất.
_ Muốn cứu hắn?
Ngược lại với sự khẩn trương đến điên loạn của Thiên Ân, Tề Yến Thanh lại hết sức nhàn nhã. Hắn đứng trên cao nhìn xuống, như một con quỷ khát máu tàn khốc tuyệt tình, nhàn nhạt hỏi bằng chất giọng không cảm xúc.
_ Con van cầu người!
Thiên Ân nức nở....Kính Hàm bên cạnh mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lấm tấm dính đầy thái dương, mắt nhằm nghiền, hơi thở nặng nề.
_ Hôn chân ta!
Cái gì?
Thiên Ân bỗng chốc cả người cả kinh, cô giương đôi mắt kinh hãi lên nhìn cha nuôi, không dám tin vào tai mình!
Ông ta....nói cái gì?
Tề Yến Thanh nở nụ cười lạnh nhạt, ác độc đến đáng sợ, nhàn nhã buông từng tiếng.
_Con người trung bình có 4.5 - 5.5 lít máu, mất khoảng 700ml thì không sao, mất từ 1.2 - 1.8 lít thì bắt đầu tim đập nhanh, lờ đờ, bất tỉnh, nếu mất đến hơn 2 lít...thì tỉ lệ sống sót chỉ là 30%!
Hắn nhìn Kính Hàm giống như sắp lả đi, ánh mắt quét qua gương mặt Thiên Ân, lạnh lùng nhẫn tâm đến cùng cực.
_ Cậu ta đã mất khoảng 1 lít rồi, nếu cứ như vậy, 10 phút nữa mà không đi cấp cứu, chắc chắn sẽ chết!
Ánh mắt hắn nhìn về phía Thiên Ân, ưu nhã, lạnh lùng, chờ đợi...
Đôi mắt Thiên Ân ngập tràn bi thương....
Cô nhìn Kính Hàm mê man trong tay, lại nhìn cha nuôi đứng trước mặt, dáng điệu hệt như một con quỷ từ địa ngục.
Cõi lòng cô chợt lạnh buốt, nước mắt vô thức cứ thế lăn dài trên gương mặt, đau đớn bi thương quỳ xuống trước mặt hắn, thanh âm tan nát vang lên.
_ Cha nuôi....van xin người....cứu Kính Hàm!
Rồi cô cúi đầu, bàn tay nhuốm máu đỏ của Kính Hàm đặt trên thảm cỏ xanh lạnh toát, lạnh đến run rẩy trong lòng, cúi đầu thấp xuống, ngửi thấy mùi da thuộc từ đôi giày đắt tiền của cha nuôi.
Cô nhắm mắt, nước mắt lăn trên gò má, theo đường quai hàm chảy xuống môi mặn chát, nhỏ xuống giày hắn từng giọt, từng giọt....cúi thấp đầu xuống....
Đôi môi mềm mại cô chạm vào lớp da nhẵn nhụi, ngầy ngậy, lạnh toát của đôi giày cha nuôi đang đi.
Giây phút ấy, toàn bộ tự tôn của cô, cũng như tình cảm cô dành cho người cha nuôi này, đã bị xéo nát!
Tề Yến Thanh nhìn người con gái mềm mại như nước, giống như một đóa hoa trà dính máu nguy hiểm cúi đầu hôn lên giày hắn, đôi mắt thoáng ý cười rõ rệt. Hắn nhìn về phía hai người vệ sĩ từ nãy đến giờ nóng ruột phát điên muốn đưa Kính Hàm đến bệnh viện, nhàn nhạt lên tiếng.
_ Đưa cậu ta đi chữa trị!
_ Tuân lệnh!
Hai người vệ sĩ vội vã tháo cà vạt, buộc chặt lại miệng vết thương, xốc Kính Hàm lả người đi vội vã tiến về phía xe hơi.
Tề Yến Thanh cúi người tóm lấy cánh tay Thiên Ân, nhìn vào gương mặt vô lực như một đóa hoa hết sức sống còn dính máu Kính Hàm, cô nhìn về phía chiếc xe đang lao ra khỏi cổng biệt thự....rồi hướng tia nhìn ngập tràn oán hận vào đôi mắt lạnh toát sâu thẳm kia của cha nuôi.
_ Ta đã nói ngoài ta ra, con vĩnh viễn không được quan tâm đến bất cứ người đàn ông nào khác! Ta là người đàn ông duy nhất trong số mệnh của con! Bài học đêm nay, hi vọng con nhớ cho kĩ!
Rồi hắn lên tiếng, giọng nói mang đầy đe dọa.
_ Đưa tiểu thư về phòng! Không có lệnh tuyệt đối không để tiểu thư ra ngoài!
Người hầu lẫn Dung quản gia bị một phen hoảng sợ đến run rẩy, từ nãy đứng trong biệt thự không dám bước ra, giờ nghe lệnh của hắn, vội vàng cuống cuồng đến mang Thiên Ân như một cánh bướm đã chết, vô lực không sức sống vào biệt thự...
Chỉ còn một mình Tề Yến Thanh ở lại trong vườn, hắn quay người bước về bên cạnh, bước qua tấm áo rơi trên đất của Kính Hàm, cúi đầu nhặt lên một đóa hoa trà bên cạnh.
Đôi mắt hắn âm trầm nhìn ngắm đóa hoa thơm ngát, một tia lạnh lẽo quét qua....những ngón tay hắn siết lại, đem đóa trà trong tay bóp nát....