Chương 7: Nói đùa

Tô Anh Thư là một người sống có nguyên tắc, đúng sáu giờ sáng hàng ngày cô sẽ tự thức giấc dù cơ thể có mệt mỏi đến như thế nào đi chăng nữa, hôm nay cũng không ngoại lệ. Cô từ từ tỉnh dậy, khung cảnh trước mắt hiện ra vô cùng xa lạ. Còn chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì thì cơn đau đầu ập tới, khiến cô nhíu mày.

Xem ra hôm qua bị dính mưa nên cơ thể cô yếu đi.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô vén chăn lên nhìn xuống quần áo trên người mình. Là một bộ đồ ngủ màu hồng?

Lục lại những kí ức ngày hôm qua, cô nhớ bản thân được một người đàn ông nào đó bế lên, với bộ dạng thảm hại lúc đó của cô chắc chắn người ta chẳng thể sinh ra được tí tình thú nào.

- Tiểu thư, cô tỉnh rồi.

Nhìn theo hướng giọng nói vừa cất lên, cô nhìn thấy bà lão lớn tuổi đang đi tới, nhìn dáng vẻ này chắc cũng ngang tuổi dì Trần.

- Cảm ơn bác đã giúp cháu.

Bà lão nghe thấy vậy liền sững người kinh ngạc sau đó vội vàng xua tay:

- Không phải đâu tiểu thư, người cứu cô là ông chủ nhà chúng tôi.

- Ông chủ nhà bác là?

Qua một hồi trò chuyện, lượng thông tin mà Tô Anh Thư tiếp nhận được cũng khá nhiều. Người đàn ông hôm qua vừa cứu cô là chủ tịch tập đoàn Sky danh tiếng vang dội ở nước ngoài, anh ta vừa về nước cách đây không lâu để nghỉ dưỡng.

Hôm qua tình cờ cứu được cô cũng là vì anh ta đi thăm nhà bạn bè ở trong khu đấy, lúc ra về thì nhặt được cô đang thảm hại ngồi bên đường dưới trời mưa lớn.

Theo như tình tiết trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, cuộc gặp định mệnh này sẽ khiến nam nữ chính yêu nhau. Nhưng Tô Anh Thư nào giống người bình thường, cô được người ta cứu không những không cảm ơn mà còn phá hỏng đồ đạc nhà người ta trong con mê man. Cô đi tới đâu là đồ đạc bị quăng xuống tới đấy, có thể nói rằng người kia đã cứu nhầm một tên điên.

Qua lời kể sinh động của bà lão, cô dường như đã phá hoại không ít vật dụng trong căn nhà này. Cô thầm lo lắng thay tiền lương của mình, tích góp bao nhiêu năm một đêm đập hết sạch.

Không ngờ cô khi nửa mê nửa tình lại có sở thích lạ lùng là đập đồ...

- Tiểu thư, cô thay đồ rồi xuống ăn sáng đi, ông chủ nhà chúng tôi đang ở dưới nhà.

Tô Anh Thư gượng cười, giờ cô lấy mặt mũi nào để gặp người ta đây. Nhưng trốn tránh cũng chẳng được vì dù sao người ta cũng là ân nhân cứu mạng cô. Thở dài một cái, cô quyết định đứng dậy đi vào nhà tắm thay quần áo.

Sau khi tân trang lại cho bản thân xong, Tô Anh Thư thương tiếc nhìn xuống bàn chân được băng bó cẩn thận. Vừa rồi không chú ý tới không thấy đau, giờ nhớ ra nó rồi nên liền cảm thấy khó chịu.

Cô vỗ ngực, điều chỉnh tâm trạng cho tốt hơn, đi gặp ân nhân chứ không phải đi gặp tên khốn Chu Hứa Văn nên không cần khó chịu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Thần sắc tươi tắn hơn, Tô Anh Thư tập tễnh đi xuống cầu thang. Đúng là khẩu nghiệp thì không được sống tốt, cô sau này vẫn nên hạn chế chửi đại ma đầu kia.

Trong phòng bếp, một người đàn ông dáng vóc cao lớn đang ngồi ăn sáng, anh ta quay lưng về phía cô nên cô hoàn toàn không thấy rõ mặt. Theo trí nhớ của cô, chủ tịch tập toàn Sky rất hiếm khi lộ mặt trước giới truyền thông, ngoài những đối tác lớn của công ty ra thì người ngoài chưa từng được nhìn thấy anh ta.

Không giống chồng cô, mỗi ngày lên trang nhất một lần vì đi tìm gái.

Người đàn ông kia tai có vẻ rất thính, kia cô còn cách anh ta chục bước nữa, người kia đã quay đầu lại nhìn cô.

- Cô dậy rồi sao?

Tay cô đang bám vào tường, ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt ngại ngùng nhìn người đàn ông kia. Suốt quãng đường di chuyển từ trên lầu xuống vì chân đau nên cô đều phải bám víu vào thứ gì đấy mới đi được.

- ... Đúng vậy.

Đánh giá anh ta một lượt từ trên xuống dưới, người này so với Chu Hứa Văn quả thực có nhiều điểm tương đồng từ thần thái đến phong cách ăn mặc. Nhưng so với tên điên Chu Hứa Văn sớm nắng chiều mưa thì người đàn ông trước mắt cô có vẻ trưởng thành hơn nhiều. Mái tóc đen được vuốt lên gọn gàng, tây trang phẳng phui, ngay cả ngũ quan trên gương mặt cũng rất hài hòa.

Điều mà cô không thể ngờ nhất là người đàn ông này vậy mà đứng dậy đi về phía cô. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tô Anh Thư trong lòng thầm lo lắng, không lẽ mới sáng sớm đã muốn đập cô vì phá hỏng vật dụng trong nhà anh ta?

Nhưng rất nhanh cô thấy suy nghĩ của mình thật nhảm nhí, người đàn ông kia chỉ đơn giản là thấy cô quá thảm hại nên mới có lòng tốt đi tới đỡ cô ngồi xuống bàn ăn.

Đúng lúc này, bà lão vừa rồi còn trò chuyện cùng cô xuất hiện, bà bưng một bát cháo thịt băm tới, trên gương mặt còn lộ ra biểu cảm kì lạ.

Khoan! Hình như bà ấy nghĩ cô và anh ta có quan hệ mờ ám?

Con mẹ nó, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội. Mặc dù có chán ghét tên khốn Chu Hứa Văn thật nhưng cô chưa từng có suy nghĩ cắm sừng tên điên ấy, bởi vì nhà họ Tô cùng nhà họ Chu có nhiều ràng buộc lợi ích.

- Ăn sáng đi.

Người đàn ông kia đã nhanh chóng ngồi về chỗ của mình, giữ khoảng cách với cô.

Tô Anh Thư cố cười, mất mặt quá mà.

- Cảm ơn anh vì chuyện hôm qua, tiên sinh.

- Tôi họ Dương.

Cô đâu có hỏi họ anh ta? Tô Anh Thư tuy khó hiểu nhưng vẫn sửa lại cách gọi.

- Dương tiên sinh, nghe nói hôm qua tôi đập phá không ít đồ đạc nhà anh. Anh xem hết bao nhiêu để tôi bồi thường.

Động tác ăn cháo của vị Dương tiên sinh kia dừng lại, anh ta nheo mắt quan sát cô, sau đó rời mắt đi hướng khác.

- Không cần thiết, bởi vì tôi cũng đang có ý định thay đổi bày trí trong nhà, nhân dịp này thay mới luôn cũng được.

Quả nhiên là phong thái của ông chủ lớn!

Nhưng cô lại cảm thấy rằng bà lão đứng bên cạnh vẻ mặt nhìn cô càng không bình thường. Chuyện gì vậy? Bà lão không phải đam mê ngôn tình quá mức đấy chứ?

- Tô tiểu thư, cô có khúc mắc gì với dì Hứa sao?

- À... không có

Ánh mắt của cô lộ liễu lắm sao? Nhưng cô nhanh chóng nhận thức được thêm hai thông tin mới, bà lão kia họ Hứa, còn vấn đề thứ hai là Dương tiên sinh biết họ của cô.

- Anh... anh quen tôi?

Vị Dương tiên sinh kia nhìn cô, sau đó chỉ vào tờ báo đặt trước mặt anh ta.

Tô Anh Thư lúc này mới chú ý tới tiêu đề trên trang nhất của tờ báo [Chu Tổng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt kiều thê âm thầm nhẫn nhịn], trên đấy đặc biệt xuất hiện hình ảnh của cô đang đứng từ xa quan sát Chu Hứa Văn ôm ấp người phụ nữ khác.

Nụ cười giả trân trên môi cô hơi sượng lại, bức ảnh này chắc chắn chụp vào buổi từ thiện tháng trước. Khi ấy, cô cùng Chu Hứa Văn đi dự tiệc, không biết anh ăn phải gì mà có lòng tốt đỡ một cô gái sắp ngã xuống, cuối cùng tạo thành câu chuyện cẩu huyết cho cánh báo chí viết bài.

Nhưng giờ nhìn kỹ bức ảnh, cô mới thấy thấy cô gái dường như rất giống Hạ Tố Ninh. Không, không phải chỉ giống thôi mà còn như một bản sao được đúc ra.

- Tô tiểu thư?

Tiếng gọi của người đàn ông kia kéo cô về thực tại.

- Xin lỗi Dương tiên sinh, để anh chê cười rồi.

- Muốn khóc cứ khóc.

Hả?

Mặt Tô Anh Thư đơ ra, cô ngàn vạn lần cũng không ngờ tới ông chủ lớn của tập đoàn Sky lại nói ra mấy lời này. Đúng là cuộc đời, cái gì cũng có thể chứng kiến.

Chắc anh ta cũng giống như những người khác nghĩ cô yêu Chu Hứa Văn điên cuồng, chấp nhận làm một người vợ giả mù câm điếc để giữ anh bên cạnh.

Cuộc sống quả thực khó khăn quá mà, người ta đã hiểu nhầm cô cũng đành diễn theo.

Tô Anh Thư vờ như đang cố nén nước mắt, mím môi nói:

- Tôi ổn mà, cũng... cũng không phải lần đầu.

Dương tiên sinh kia nhìn cô, bất ngờ nhếch môi cười như nhìn thấu tất cả.

- Ừ.

Hình như diễn lố quá nên bị người ta phát hiện ra, cô xấu hổ không biết tìm cái hố nào để chui xuống.

- Anh có thể quên chuyện vừa rồi đi.

- Nếu có thể, vì nó khá thú vị.

Ông Sky nổi tiếng là máu lạnh, vô tình vậy mà nói đùa với cô?