- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng
- Chương 510: Đây là vợ của anh?
Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng
Chương 510: Đây là vợ của anh?
Y Nhàn sợ cứ tiếp tục như này sẽ không ổn, nên mới cưỡng ép lại bắt chuyện: “Sếp, tại sao ông Thẩm đột nhiên lại đòi ghép trâm cài áo?”
Tần Mô Dương nhướn mày: “Tôi chỉ hỏi khách hàng muốn gì, chứ không bao giờ hỏi lí do.”
Y Nhàn dường như không nghe thấy, lẩm bẩm nói: “Nhưng mà ông Thẩm lại chỉ cho ba ngày, cho dù chúng ta có tìm được ngọc thạch thì cũng cần phải có thời gian để đánh bóng, điêu khắc chứ, trong ba ngày là điều không thể.”
Tần Mộ Dương hơi nheo nheo mắt, đặt đũa xuống, dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân, khí chất xuất chúng: “Có ý kiến gì không?”
“Hay là…Chúng ta có thể thay thế thạch ngọc….” Sau khi nhìn trộm sắc mặt của anh ấy để chắc chắn rằng anh ấy không nổi giận mới cản thận nói tiếp: “Ví dụ như, bình an kết mang nét đặc sắc dân tộc chúng ta, không những gia công tinh tế mà còn rất có ý nghĩa nữa, tôi nghĩ đó là một lựa chọn tốt.”
Cô cười mỉm nói: “Chiếc trâm cài áo này thiết kết theo phong cách cổ xưa, hẳn là có ý nghĩa đặc biệt với ông Thẩm. Có lẽ đó là món quà ông ấy tặng cho vợ khi còn trẻ… Hoặc đó là một kỉ niệm mà ông ấy không thể quên… So với ngọc thạch quý báu, tôi nghĩ rằng bình an kết mang ý nghĩa cầu phúc vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt.” Nói rồi cô lại ngại ngùng cúi đầu xuống: “Đây chỉ là ý kiến của tôi, còn cuối cùng vẫn nên nghe theo quyết định của sếp ạ.”
Tần Mộ Dương yên lặng nhìn cô, Y Nhàn có chút căng thẳng, sợ mình nói sai.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn vào sự căng thẳng của cô, chậm rãi nói: “Cho nên, đây là lời gợi ý của cô? Là muốn, chúng ta cũng làm một cái bình an kết, đi đến chùa mời đại sư làm lễ, để cho ông Thẩm đưa đi?”
Y Nhàn nói một cách thận trọng: “Tôi nghĩ, tạm thời có thể làm như thế. Đợi sau này chúng ta làm xong cái trâm cái áo rồi, sau đó sắp xếp một nơi và nghi thức thích hợp để cho ông ấy đưa đi.”
Nói xong, Y Nhàn căng thẳng nhìn anh ấy, thái độ cẩn thận hơn: “Sếp, anh nghỉ thế nào?”
Tần Mộ Dương sắc mặt hờ hững, ngón tay thon dài đập nhẹ từng cái vào thành ghế, khiến Y Nhàn lo lắng nuốt nước bọt.
Y Nhàn khẽ gật đầu: “Chúng ta là nhà thiết kế cao cấp, quyết định của khách hàng dĩ nhiên quan trọng, nhưng chúng ta cũng có trách nhiệm đưa ra những tác phẩm tốt nhất và hoàn hảo nhất.”
Tần Mộ Dương ánh mắt âm trầm, mãi sau mới nói: “Đi thôi.”
Cô sửng sốt: “Đi đâu?”
Anh đứng dậy đi ra khỏi cửa hai bước: “Ông Thẩm là một người có yêu cầu rất cao, bình an kết bình thường chắc chắn không vừa mắt ông ấy được.”
Y Nhàn chần chừ một lúc, ngạc nhiên nói: “Anh đồng ý rồi?”
Tần Mộ Dương đưa cô đến một xưởng nhuộm vải khiêm tốn.
Ở thành phố hiện đại, những xưởng vải như này ít càng thêm ít. Tần Mộ Dương có quen biết với ông chủ ở đây, trực tiếp được mời vào trong phòng, nhìn thấy đồ trưng bày, Y Nhàn thật thực sự được mở rộng tầm mắt!
“Đây là…”
Cô nhìn thấy một khúc gỗ có mùi thơm tỏa ra thoang thoảng, được đặt ở vị trí bắt mắt nhất trong phòng trưng bày, chắc phải rất quý giá.
“Ha ha, đây là gỗ lim tơ vàng.” Ông chủ giới thiệu: “Mọi người đều biết gỗ lim tơ vàng còn quý hơn vàng, trong nước có một khu nhà cao cấp rất nổi tiếng, toàn bộ đều được xây bằng gỗ lim tơ vàng, trị giá ba nghìn tỷ đồng!”
Nói rồi ông ta chỉ vào khối gỗ lim tơ vàng lớn cỡ bàn tay, cười nói: “Cô gái này, đừng xem thường khối gỗ này của tôi, tính gia nó cũng đáng tuổi ông cố tổ đấy.”
Y Nhàn kinh ngạc: “Vậy nó đáng giá bao tiền?”
Tần Mộ Dương bất lực nhìn cô: “Thứ này không phải thứ có thể dùng tiền đo đếm được.”
“Đúng đúng đúng!” Y Nhàn biết nghe lời phải, nói tiếp: “Tất cả di sản văn hóa vật thể và phi vật thể đại diện cho di tích lịch sử đều là bảo vật thế giới!”
Tần Mộ Dương: “…”
“Ha ha ha!” Ông chủ cười nói: “Cô gái này thật thú vị!”
Tần Mộ Dương quay lại nói: “Ông chủ Đổng, chúng ta vào trong nói chuyện.”
“Mời!”
Anh ấy lại bảo Y Nhàn: “Em ra phía trước trông cửa hàng đi.”
“Hả? Tôi?” Y Nhàn có chút không tin vào tai mình.
“Em không đi thì chắc tôi đi?”
“Vâng ạ! Tôi đi tôi đi!” Y Nhàn vừa đi vừa nghĩ, ông chủ này đúng là liều thật, lại có thể yên tâm giao cho một người ngoài trông cửa hàng.
Một lúc lâu sau, Tần Mộ Dương mới đi ra.
“Ngày mai tôi sẽ cho người đến lấy.”
“Haiz…Được rồi.” Ông chủ nhìn về ông cố tổ gỗ lim trên kệ tủ, bộ dạng lưu luyến không rời.
Y Nhàn đi theo Tần Mộ Dương đi về, cô tò mò hỏi: “Anh muốn mua khúc gỗ lim tơ vàng đấy à?”
Tần Mộ Dương chỉ đáp lại một tiếng: “Ừm.”
“…Bao nhiêu tiền?” Y Nhàn chỉ cảm thấy giọng nói của mình như đang run lên.
Giá của gỗ lim tơ vàng còn đắt hơn cả vàng, chắc là “ông cố tổ” kia cũng không thể đắt hơn kim cương đâu nhỉ? Vậy một viên kim cương to như vậy có giá khoảng bao nhiêu nhỉ?
Tần Mộ Dương không có phản ứng gì với chuyện này, chỉ ném cho cô hai chữ: “Đáng giá.”
Y Nhàn gượng cười, đối với người có tiền mà nói thì đương nhiên đáng giá rồi.
Trên đường trở về, Tần Mộ Dương thuận tiện mua về một ít dây đỏ.
Về đến khách sạn, Tần Mộ Dương trực tiếp ném đống dây đó cho cô: “Học đi.”
“Học gì?” Y Nhàn không hiểu.
“Không phải muốn đổi thành bình an kết sao?”
“Vâng…” Đúng là cô đã gợi ý điều đó.
“Vậy thì học cách làm đi.”
“…”
Được rồi, ai bảo cái này là do cô đề xuất chứ! Học thì học!
Nhìn cô gái đang chăm chú học theo video, Tần Mộ Dương cất máy tính đi: “Sáng mai tôi muốn xem thành phẩm.”
“Không thành vấn đề.” Y Nhàn đáp ứng.
Xuất thân từ thiết kế trang sức, khéo tay, thứ đơn giản như bình an kết không làm khó được cô, không bao lâu đã có thể nhìn thấy mẫu đầu tiên rồi.
Cô hài lòng nhìn nó, không khỏi cảm thán, loại thủ công mỹ nghệ cấp bậc này, hoàn toàn có thể là nghề tay trái của cô được rồi!
Ngày hôm sau,Y Nhàn dậy muộn, Tần Mộ Dương đi ra ngoài về đúng lúc cô dậy.
Anh còn cầm thêm một chiếc hộp, khi mở ra thì hóa ra là khối gỗ lim tơ vàng đó!
Y Nhàn vừa đánh răng, vừa đi quanh khối gỗ: “Cái này làm sao có thể khảm trên trâm cái áo?”
“Sự do người làm, đặc biệt là đối với những người thợ thủ công như chúng ta, không gì là không thể.”
Cô gật đầu, thụ giáo từng phút đồng hồ.
Tần Mộ Dương cầm lấy bản vẽ thiết kế, Y Nhàn nhìn thoáng liền mở to mắt, vội vàng đi tới cầm lên đọc: “Đây là…”
“Tôi thiết kế đấy.” Tần Mộ Dương đang thay quần áo.
“Trời ơi! Đẹp quá!”
Y Nhàn nhìn bức vẽ mà không nỡ bỏ xuống, cả hai mắt đều sắp hiện ra hai hình trái tim rồi! Đối với cô, nhìn trai đẹp còn không hấp dẫn bằng nhìn bản thiết kế!
“Thiết kế trâm cài áo ban đầu được khảm ba viên kim cương vàng cắt 3,3 carat hình thoi, và đế bằng titan được sử dụng để phản chiếu tư thế ánh sáng của lá liễu… Bây giờ kim cương đã rơi xuống, ông Thẩm lại nhấn mạnh không thích kim cương vàng làm lớp lót…À! Tôi hiểu rồi!” Y Nhàn ngẩng đầu nhin anh ấy: “Anh muốn dùng gỗ lim tơ vàng để thay cho kim cương vàng!”
Tần Mộ Dương gật đầu: “Ừm. So với cắt kim cương, ngoài việc thủ công có thể làm tinh xảo hơn, mùi thơm tự nhiên của gỗ lim tơ vàng cũng sẽ làm cảm xúc của người đeo thư thái hơn, rất dễ chịu, đặc biệt là thích hợp với người lớn tuổi.”
“Đúng vậy!” Y Nhàn lại trở về chú ý vào bản thiết kế: “Tôi thích thiết kế này!”
Trong lòng thầm nói thêm, không hổ là C mà cô thích!
Tần Mộ Dương nói: “Chuẩn bị đi chùa.”
Y Nhàn ngạc nhiên: “Sao lại đi chùa?” Chẳng lẽ còn phải chọn ngày hoàng đạo rồi nhân tiện mời đại sư đến phù hộ độ trì sao?
“Bà Thẩm đã quy y cửa phật từ nhiều năm trước, được dẫn dắt tu hành bởi một cư sĩ. Vì nó được làm để tặng cho bà ấy như một món quà kỷ niệm ngày cưới, thì đầu tiên chúng ta phải đi tìm hiểu sở thích, tính tình của khách hàng trước đã chứ.”
“Thì ra là thế! Tôi hiểu rồi!”
Hai người lái xe đến ngôi chùa ở địa phương hương khói đang nở rộ, Y Nhàn từ khi lên xe không hề nhàn rỗi, phải luôn tay ngồi thắt bình an kết, cô cầm quơ quơ: “Giao bài tập!”
Tần Mộ Dương nhìn liếc một cái rồi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt đáp: “Cũng được.”
Y Nhàn bĩu môi: “Chỉ cũng được thôi sao? Cái này rõ ràng có thể được dùng làm bộ sưu tập các tác phẩm nghệ thuật rồi mà!”
Tần Mộ Dương không nói lời nào.
“Nhưng…Làm thế nào để cái này chỉ là thủ công thuần túy xuất hiện trong thiết kế?”
“Mật độ của vàng là 1.93, nghe dệt kim của nhà Đường nổi tiếng thế giới. Tơ vàng được khai quật vào những năm 1980 có độ dày từ 0,1 đến 0.8 li, tương đương với độ dày của một sợi tóc.” Anh quay đầu lại nhìn cô: “Tôi muốn để em tự tay đan bình an kết tơ vàng.”
Y Nhàn: “…”
“Chuyện này tôi đã nhận được sự đồng ý của ông Thẩm rồi, ông ấy nghe xong lời đề nghị này thì rất thích, kỳ hạn ba ngày cũng đổi thành bảy ngày rồi, ông ấy muốn chúng ta cẩn thận thiết kế ra một cái trâm cài áo độc nhất vô nhị.”
Thấy cô mãi không nói lời nào, anh ấy hỏi: “Không tự tin? Hay không thể đảm nhiệm?”
“Không phải!” Cô vội vàng phủ nhận.
“Không cần tìm lý do từ chối, em chỉ cần nói cho tôi biết được hay không được.”
Y Nhàn nghiến răng, gật đầu đáp: “Tôi làm được.”
Vẫn còn một đoạn đường nữa mới đến chùa, mí mắt Y Nhàn bắt đầu trũng xuống, cô dựa vào thành ghế ngủ gật.
Tần Mộ Dương không nói gì, mà mở nhạc lên.
Trong tiếng nhạc êm dịu, Y Nhàn có thể ngủ ngon lành.
Lúc cô tỉnh lại, xe đã dừng ở chân núi, Tần Mộ Dương không còn ở trên xe, Y Nhàn dụi dụi mắt, xuống xe nhìn xung quanh thì nhìn thấy anh đang nghe điện thoại.
Tần Mộ Dương có ngoại hình xuất chúng, dáng người cao thằng, tỉ lệ hoàn mỹ, Y Nhàn nhìn bóng lưng anh từ xa, bất giác thất thần.
Không biết qua bao lâu, Tần Mộ Dương nghe điện thoại xong, đôi mắt sâu thẳm, lãnh đạm quay lại nhìn về phía xe, Y Nhàn lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt vội nhìn đi chỗ khác, không biết tại sao lúc ý lại thấy chột dạ.
Tần Mộ Dương giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Tìm chỗ ăn gì đó trước đã.” Chùa ở trên đỉnh nũi, cần có sức để leo lên.
Sau bữa ăn đơn giản, hai người tiếp tục lên đường.
Xe cuối cùng cũng dừng lại, Y Nhàn xuống xe, lập tức bị cảnh xam um tươi tối trên núi thu hút.
“Ở đây đẹp quá!” Cô không khỏi cảm thán liên tục.
Lúc này, Tần Mộ Dương đưa cho cô đôi giày thể thao.
“Đây là….cho tôi?” Y Nhàn hơi ngạc nhiên, anh ấy chuẩn bị từ lúc nào thế?
Như nhìn thấy điều thắc mắc của cô, anh nói: “Trong lúc nghỉ ngơi trên đường.” Nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Lúc đó em vẫn đang ngủ.”
Đôi má Y Nhàn hơi ửng đỏ lên, cô cầm đôi giày nhìn qua, lại đúng SIZE giày của cô!
Cô không khỏi nhìn anh lần nữa, Tần Mộ Dương nhìn cô với anh mắt “Có vấn đề gì sao?”
Y Nhàn vội vàng cúi đầu xuống, lập tức ngồi xuống cởi giày cao gót rồi thay đôi giày thể thao đó.
Cô hài lòng nhìn nó, không ngờ lại rất phù hợp, cũng đúng kiểu dáng mà cô thích.
“Cảm ơn.” Cô ngẩng đầu cười với anh.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Sủng Vợ Điên Cuồng
- Chương 510: Đây là vợ của anh?