Xe chạy từ phía tây thành phố về trung tâm thành phố Nghi An, lúc này là hai giờ sáng, bên noài mưa to trên đường lớn một bóng người cũng không có.
Giang Diệc Sâm không nói lời nào chỉ tập trung lái xe, thời điểm đến giao lộ đèn xanh đèn đỏ, anh dừng xe lại ngón tay thon dài nắm chặt vô lăng, nhìn thấy tóc hỗn độn nước mưa lẫn mồ hôi, không chút để ý nói: "Vì sao đi đến đó.. nghĩ muốn tiến vào giới giải trí?".
"Không.. không phải", Cố Niệm cuống quýt phủ nhận: "Tôi là đi hỗ trợ".
Lông mi của cô run rẩy rất kịch kiệt, vừa nhìn sẽ không là đang nói thật.
Giang Diệc Sâm cũng không hỏi nhiều, xe chạy đến gara Tinh Hà Nhã Uyển dừng lại.
Sau khi anh dừng xe, Cố Niệm dè dặt nhìn anh hỏi: "Cái đệm này cần giặt không?".
Bộ dáng kia, oan ức lại đáng thương.
Không hiểu Giang Diệc Sâm lại có chút buồn cười, ngữ điệu của anh lạnh lùng: "Không cần".
Sau khi xuống xe, anh tìm áo sơ mi dự phòng ở phía sau cốp xe, đại khái là thời điểm cuối tuần rửa xe các đồ dùng trong xe đều mang ra ngoài.
"Trước tiên thế này, trở về lại thay quần áo".
Cố Niệm gật đầu, đưa tay lên vén mái tóc bị ướt xuống, đem che ở phía trước ngực, chuẩn bị để trở lại trong trang phục này.
Thang máy dừng lại ở tầng một, cửa xe mở ra, một người đàn ông say khướt đi đến, nhất thời bên trong thang máy tràn ngập mùi rượu, Cố Niệm hướng tới góc thang máy co rúm lại một chút.
Ý thức người say hoảng loạn, thân thể đứng thẳng, bỗng nhiên nhìn thoáng qua rồi lại nhìn chằm chằm Cố Niệm, khóe miệng cười: "Mặc như vậy, chơi.. chơi à!".
Cố Niệm liếc mắt nhìn Giang Diệc Sâm, sau đó quay mặt sang chỗ khác không nói lời nào.
Quần áo trên người cô đều ướt đẫm, mặc dù dùng tóc dài chặn lại trước ngực, nhưng đường nét và đường cong đều hiện lên rõ rệt.
Đôi mắt của người say đi quanh cô mà không hề lảng tránh, đặc biệt là trên làn da trắng ngần của cô, Cố Niệm cảm thấy vạn phần ghê tởm, cảm giác trên người mình thật sự rất dính.
Trên mặt Giang Diệc Sâm không có biểu cảm gì, nhưng mà khi thang máy dừng lại ở tầng thứ mười hai, thời điểm tại nơi người say lảo đảo đi ra, anh cũng đi theo ra ngoài.
Theo sau đó là tiếng hét thảm một tiếng kinh thiên động địa, Giang Diệc Sâm đánh một quyền lên mặt người say, "Mẹ nó ngươi dám liếc mắt nhìn một cái nữa thử xem? Bố mày không đánh chết ngươi!".
Thời điểm Cố Niệm đi ra ngoài, người say đó đã hét lên đừng đánh vang vọng, hành lang không có ai, Giang Diệc Sâm ra tay không phải nhẹ, nhất thời trên mặt người say xuất hiện một mảng máu tươi.
"Đừng.. đừng đánh, hắn đổ máu rồi".
Hôm nay Giang Diệc Sâm luôn có tức giận, vừa lúc đυ.ng phải con người thối nát này đi lên, anh không cần phải khiêm nhường, đó là một cái nắm tay buồn tẻ.
Cuối cùng anh đứng dậy, thả lỏng cổ tay ra, một cước đá vào ngực người đó, đưa tới một trận kêu rên.
Bộ dạng này trông Giang Diệc Sâm như xã hội, hoàn toàn giống với giang hồ, Cố Niệm ngây dại, cô chợt nhớ đến khuôn mặt đẫm máu khi anh đánh nhau với người ta nhiều năm trước, cô lấy khăn giấy, vội vàng chạy ra.
Sau này nghe nói Giang Diệc Sâm là vì người con gái trong lòng của anh đi lấy chồng.
Thời điểm cô đang ngẩn người, Giang Diệc Sâm ngẩn người, đem cô kéo vào trong thang máy: "Đi!".
Những người sống trong Tinh Hà Nhã Uyển rất giàu có, đánh giá vẻ ngoài của người đàn ông vừa rồi, có thể đoán rằng hắn ta là phú nhị đại.
Thời điểm cầm tay Cố Niệm, Giang Diệc Sâm rõ ràng cảm nhận được run rẩy của cô, anh nhíu mày: "Dọa đến cô sao?".
Cố Niệm thở ra: "Không!".
Bộ dạng của cô rất bình tĩnh, bộ dạng hoàn toàn không có một chút kích động, cô không hoan nghênh anh vì hành động của anh vừa rồi, Giang Diệc Sâm nhíu mày, cơn giận dữ đã được kiềm chế ngay tức khắc.
Người đàn ông chống một tay bên cạnh cô, tay kia nắm lấy cằm cô, cúi xuống hôn cô.