"Vân Dương." Hàn Kỳ tỉnh lại, nắm tay Vân Dương thân thiết.
Vân Dương lập tức tiêm những ký ức mới vào đầu anh ta...
"Chú Dương ơi! Bao giờ mẹ con về!" Tiểu Bắp chạy vào phòng nắm tay Vân Dương kéo ra ngoài.
Hàn Kỳ bật dậy dạo khắp phòng, nhìn ra cửa sổ thật phía dưới vệ sỹ bao quanh sân. Hàn Kỳ không tim được một chiếc điện thoại nào trong biệt thự, quét mắt qua máy tính gần đó, mở lên nhưng không mật khẩu đăng nhập.
- "Cạch."
Nghe tiếng cửa mở ra Hàn Kỳ chưa kịp đóng máy tính, Vân Dương lạnh lùng bước tới, ép Hàn Kỳ vào đường cùng.
"Anh tìm cái gì?"
Hàn Kỳ run rẩy trước ánh mắt dao găm của Vân Dương, bập bẹ nói: "À, anh muốn xem tin tức trên mạng xíu thôi."
"Triệu Phong Hành, tôi đã thuê một bác sĩ riêng chăm sóc anh. Ngày mai hãy bay về Anh Quốc."
Vân Dương muốn dẹp yên thế lực nhà họ Triệu nên đã liên hệ bên đó tung tích của Triệu Phong Hành, đó là lý do hắn giữ lại mạng sống của Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ gật gù, qua loa, anh tìm cách thoát khỏi đây trong hôm nay.
"Tôi và anh đã ở bên Cao Đình 3 năm qua, anh biết rõ tôi yêu Cao Đình, là anh cố tình ép cô ấy ký hợp đồng tình nhân. Triệu Phong Hành, anh mau ký vào tờ đơn ly hôn này đi."
Hoá ra Vân Dương giữ lại mạng của Hàn Kỳ cũng để hợp thức hoá hôn nhân của hắn. Hàn Kỳ có thể tỉnh lại sớm, nhưng do hắn đã thường xuyên tiêm thuốc an thần, khiến Hàn Kỳ ngủ dài hạn.
Khi được đưa về biệt của Châu Đông Vũ thì Hàn Kỳ đã tỉnh lại, kể toàn bộ vụ tai nạn đêm đó cho Châu Đông Vũ, do phát hiện âm mưu hại em trai của Vân Dương, lái xe trong đêm đến nhà Hàn Trúc, không ngờ bị Vân Dương tông xe, đúng lúc Hàn Trúc lái xe ngang, vừa xuống xe đến gần nhìn vào xe chưa kịp thấy mặt Hàn Kỳ thì đã bị Vân Dương đánh ngất.
Vân Dương phát hiện Hàn Trúc say rượu, tương kế tựu kế, dùng xe của Hàn Trúc đâm vào xe Hàn Kỳ cho móp mó, rồi lái về biệt thự bỏ đó cùng người bất tỉnh nhân sự.
Cứ nghĩ Hàn Kỳ sẽ chết, Hàn Trúc đi tù, không ngờ Hàn Kỳ mạng lớn. Thế là Vân Dương thuê Tần Ngạo khám gian dối nói Hàn Trúc bị đa nhân cách nặng, kê thuốc an thần liều mạnh. Gây nên bệnh tâm lý nghiêm trọng.
Tình cờ Vân Triết thấy anh trai lên xe bọn áo đen, nên dí theo. Vân Dương phát hiệt nên kêu bọn xã hội đen gọi điện nói bắt cóc anh ta tới Hồ Tây. Đúng như ý anh ta, Vân Triết thấy anh trai bị thương tích đã thôi nghi ngờ.
Ở hiện tại Vân Dương không thể để Hàn Kỳ chết, bởi thế lực Triệu gia đang truy tìm tung tích Triều Phong Hành.
Hàn Kỳ gật gật đầu nghe lời, anh không thể để Vân Dương nghi ngờ anh đã hồi phục hoàn toàn ký ức và quá trình xảy ra tai nạn của chính mình.
"Vân thiếu! Cao tiểu thư đang đợi người dưới sân."
Vân Dương rời đi cùng thuộc hạ. Anh ta không quên xích sắt vào chân Hàn Kỳ...
"Cao Đình, sao em đến đây? Anh sẽ qua bên nhà em mà!"
"Anh Hàn Kỳ mất rồi, em ở nhà một mình cũng không việc gì làm?" Cao Đình nhìn lên lầu cao thấy dáng người thấp thoáng trong phòng, ngần xuống Tiểu Bắp nắm chặt mấy ngón tay của cô.
Vân Dương có phần hồi hợp.
Không lẽ Cao Đình đang nghi ngờ mình rồi sao? Thật sơ xuất để Tiểu Bắp xông vào phòng khi nãy, cũng mai nó nói chưa thấy rõ người trong phòng...
Trình Hạo Kình vào nhà giam khó lòng nói: "Họ chết hết rồi!"
"Ai... Ai chết!" Hàn Trúc quát to kích động. Trình Hạo Kình ôm chặt Hàn Trúc an ủi.
Hàn Trúc hiểu rõ người nhà của hắn đã gặp nạn cả rồi.
"Tôi cần gặp tên khốn đó!!" Hàn Trúc hét lớn muốn bể cả nhà giam, tiếng khóc thảm thương của hắn, khiến mọi người mũi lòng.
"Thả người đi!"
"Thả Hàn tổng đi."
Tất cả mọi người điều biểu tình muốn cay ngục thả người. Ngoài của một âm thanh chấn động bước vào.
"Thả người!"
Một thân âu phục trang nghiêm, xung quanh là vệ sỹ hùng hậu.
"Ông là ai?" Hàn Trúc kinh ngạc hỏi người đàn ông trung niên trước mặt."
Ông ta đưa Hàn Trúc về khách sạn Hào Thành, ngồi ở sảnh lớn trao đổi.
"Ta là cha của thằng nhóc bị anh em cậu quyến rũ."
"Bác Châu." Hàn Trúc cúi đầu lễ phép, nhận ra đây là cha của Châu Đông Vũ.
"Thằng con trai cưng của ta bay về đây trong đêm, và hiện tại nó mất tích rồi!"
Hàn Trúc giật mình, lúc này Trình Hạo Kình mới kể rõ sự tình cháy biệt thự riêng của Châu Đông Vũ.
Hàn Trúc thật không ngờ tâm cơ của Vân Dương, giờ hắn bị nhà tan cửa nát. Cao Đình sẽ gặp nguy hiểm nếu gả cho Vân Dương...
[...]
"A...!"
Hàn Trúc xuất hiện ở lễ cưới, kéo Cao Đình trong trang phục cưới lộng lẫy ra sau hậu trường.
"Em lập tức hủy hôn đi, Vân Dương không phải người tốt!"
"Hàn Trúc... Anh đang làm gì vợ tôi!" Vân Dương xuất hiện đẩy Cao Đình ra sau để bảo vệ.
Hàn Trúc nghiến răng căm phẫn: "Vân Dương, mày muốn gì thì đυ.ng tới tao nè. Cao Đình vô tội!"
"Đủ rồi! Hàn Trúc... Anh cứ như âm hồn bất tán vậy?" Cao Đình đan tay Vân Dương quát vào mặt hắn.
"Em yêu hắn lắm sao?"
"Đúng..." Cao Đình có chút né tránh ánh mắt hắn.
"Ha..." Hàn Trúc vừa cười vừa khóc lùi về sau đấm ngực: "Thế còn anh thì sao? Còn anh trai của anh thì sao?"
Hàn Trúc mất tất cả sự nghiệp lẫn người thân, đến người hắn yêu cũng không còn yêu hắn đã đành, nhưng lại đến với tên khốn đã hại chết người thân của hắn, thì quả thật trái tim hắn rất đau.
"Em có biết Vân Triết đã bị chính hắn gϊếŧ chết không?"
"Hàn Trúc, anh đừng ngậm máu phun người!" Cao Đình nắm tay Vân Dương xoay người lướt qua...
Hàn Trúc khụy xuống xuống đau đớn, vỡ nát trái tim hắn, bao đau thương không thể chữa lành, người con gái hắn yêu nhất đến giờ vẫn không tin hắn.
Vân Dương ngoảnh lại người trộm, cuối cùng Hàn Trúc cũng thân bại danh liệt. Cao Đình cố nuốt nước mắt vào trong, cô không dám quay đầu. Buổi lễ thành hôn bắt đầu.
"Vân Dương, anh có nguyện ý cưới cô Cao Đình làm vợ"?
"Tôi đồng ý!"
Hàn Trúc phía dưới chứng kiến lời tuyên thệ, mà trái tim bắt đầu co thắt.
"Cao Đình, cô có đồng ý cả đời vun đắp hạnh phúc bên chú rể Vân Dương."
"..."
Mọi người hồi hợp lắng nghe câu trả lời của cô dâu.
"..."
"Chúng ta về thôi!" Hàn Trúc đứng dậy xoay lưng muốn rời đi. Hắn biết ân tình đã sang trang, hai người đã không thể hàng gắn.
Cao Đình nhìn theo bóng dáng Hàn Trúc bước dần đến cổng cưới...