Câu Khiêm Nhậm đành phải gật đầu: "Đúng, trong bộ phận trợ lý của cô có người của anh ta."
"Là ai?"
Câu Khiêm Nhậm vội vàng lắc đầu, giải thích: "Điều này tôi thật sự không biết, tôi chỉ biết có người như vậy, nhưng không rõ danh tính, số điện thoại gọi cho tôi cũng là ảo, không thể tra ra."
Lục Sầm Sầm thấy không thể khai thác thêm gì, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ không giúp anh."
Câu Khiêm Nhậm lo lắng nói: "Sầm Sầm, cô hãy suy nghĩ kỹ, Nam Thù Quyết chỉ là một tên đầu đất, anh ta thì biết cái gì? Sớm muộn gì anh ta cũng bị hạ bệ, cô theo anh ta được gì chứ?"
Lục Sầm Sầm cười nhạt, cố tình trêu chọc anh ta: "Tôi theo anh ta vì thân hình, vì anh ta trẻ trung khỏe mạnh. Anh ta đẹp trai, dù không có tiền, tôi cũng sẽ kiếm tiền nuôi anh ta."
Anh ta tức không? Chỉ hỏi anh ta tức không?
Thấy Câu Khiêm Nhậm tức đến tím mặt, Lục Sầm Sầm nhanh chóng rời đi, tránh để anh ta tức quá mà làm càn, đánh nhau với cô thì mất mặt.
Câu Khiêm Nhậm định đuổi theo, nhưng trà sữa của Lục Sầm Sầm chưa trả tiền, thành ra anh ta bị nhân viên quán giữ lại. Phố ăn vặt đông người, anh ta lỡ một chút là không tìm thấy cô nữa.
Rời khỏi phố ăn vặt, Lục Sầm Sầm lưu lại bản ghi âm, gấp không chờ nổi lập tức gọi điện cho Nam Thù Quyết tố cáo.
Cô đã bắt được gián điệp trong bộ phận trợ lý, Nam Thù Quyết chắc chắn sẽ thăng chức, tăng lương cho cô!
Nam Thù Quyết nhanh chóng nhận cuộc gọi, Lục Sầm Sầm kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn, sau khi cúp máy cô gửi tệp ghi âm vào hộp thư của anh theo yêu cầu.
Lúc này, Nam Thù Quyết đang ở cùng trợ lý Dương, anh nhận được bản ghi âm, lập tức đưa máy tính cho trợ lý Dương. Trợ lý Dương nghe qua một lần, nghe thấy Lục Sầm Sầm từng bước dẫn dụ Câu Khiêm Nhậm nói ra sự thật, trong lòng cũng rất kinh ngạc.
Trước đây anh ta cũng nghĩ Lục Sầm Sầm là cô gái chưa từng tiếp xúc với xã hội, rất đơn giản, nhưng giờ lại thấy khác xa với những gì anh ta biết.
Trợ lý Dương ghi lại từng từ lời của Lục Sầm Sầm, sau đó đưa cho Nam Thù Quyết.
Nam Thù Quyết xem phần đầu, sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng đến phần sau, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh lại xuất hiện một chút đỏ bừng, anh không kìm được thở dài: "Quả nhiên, Lục Sầm Sầm đã yêu tôi say đắm, thật phiền phức."
Trợ lý Dương cười ngượng ngùng: "Theo phân tích ngữ cảnh, tôi nghĩ cô Lục chỉ nói để chọc tức Câu Khiêm Nhậm, có lẽ cô ấy không có ý đó..."
Nam Thù Quyết giơ tay ra hiệu anh ta không cần nói thêm: "Không cần nói nhiều, cô ấy còn nói kể cả khi tôi không có tiền sẽ nuôi tôi, đó chẳng phải là yêu say đắm thì còn có thể là gì nữa chứ?"
Trợ lý Dương thầm thở dài, ông chủ của anh ta mọi mặt đều rất tốt, chỉ là đôi khi trí tưởng tượng quá phong phú.
Anh ta không dám nói thêm, chỉ hỏi: "Vậy giờ tổng giám đốc Nam định làm gì?"
Nam Thù Quyết trầm ngâm một lúc rồi nói: "Không phải cậu nghi ngờ cô ấy giả vờ mất trí nhớ sao? Chúng ta hãy thử xem sao."
"Tôi hiểu rồi." Trợ lý Dương gật đầu, đang định thảo luận chi tiết với Nam Thù Quyết thì điện thoại của anh đột nhiên rung lên.
Anh cầm lên xem, là tin nhắn của ba anh: "Ngày mai về nhà ăn cơm."
Tin nhắn của mẹ anh cũng tới ngay sau đó: "Ngày mai bác Tô và gia đình sẽ đến, ba con nói năm nay dù thế nào cũng phải bắt con lập gia đình, để chúng ta sớm có cháu bồng. Tô Phỉ là cô gái tốt, nếu con không có ai khác thì hãy chọn con bé. Không có tình cảm cũng không sao, sau khi có con thì tình cảm sẽ từ từ phát triển."
Trợ lý Dương thấy trên mặt của Nam Thù Quyết hiện lên vẻ bất lực và phiền lòng, anh ta cũng đại khái đoán được chuyện gì, nên chỉ cười nói: "Tổng giám đốc Nam, hay mình tạm gác lại chuyện thử thách cô Lục, anh cứ theo kế hoạch ban đầu, đưa cô ấy về đối phó với ba mẹ anh trước đã."
Nam Thù Quyết bất đắc dĩ gật đầu: "Cũng chỉ có thể làm vậy."