Khi Nam Thù Quyết gọi món, anh nhớ đến chuyện trợ lý Dương kể về món sốt tiêu đen, mặc dù vẫn thấy có chút ngớ ngẩn, nhưng nghe nói con gái thích, nên anh quyết định thử.
Vì thế lúc nhân viên phục vụ hỏi họ muốn dùng loại nước chấm nào, trong đầu Nam Thù Quyết nghĩ đến việc “tự hạ thấp thân phận”, loại nào có thể khiến anh hạ thấp thân phận nhất nhỉ? Sau một hồi suy nghĩ, anh nói: "Vậy thì cho tôi tương cà chua."
Không có gì hạ thấp thân phận hơn loại này, đặc biệt là loại tương cà chua dùng một lần của KFC, rõ ràng là sở thích của người dân thường.
Lục Sầm Sầm đang uống nước, nghe vậy suýt nữa phun ra. Cô đoán Nam Thù Quyết chưa từng ăn xiên nướng, lập tức nói: "Tổng giám đốc, ăn xiên nướng thường ăn cay. Nếu anh không ăn được cay thì chúng ta có thể đi ăn món khác."
Nhân viên phục vụ cũng nói thêm: "Đúng rồi, chúng tôi không có tương cà chua."
Nam Thù Quyết cảm thấy như Lục Sầm Sầm đang cố gắng hạ thấp thân phận vì anh...
Trợ lý Dương bày cho mình cái quái gì vậy nè? Lẽ nào trước đây anh ta cũng dùng cách này để cưa đổ bạn gái sao?
Anh quyết định ngày mai phải tìm trợ lý Dương tính sổ.
Dù trong lòng cảm thấy vô cùng bối rối, khuôn mặt anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo, anh mỉm cười: "Không cần."
Lục Sầm Sầm lo lắng anh không thể ăn được cay, nên nói với nhân viên phục vụ: "Làm ơn chuẩn bị cho anh ấy một chén dầu ớt ít cay."
Nhưng dù đã giảm lượng ớt, Nam Thù Quyết chỉ ăn được hai miếng đã đỏ bừng mặt vì cay.
Quan trọng là gánh nặng hình tượng của anh rất lớn, dù như vậy vẫn ăn uống tao nhã, hoàn toàn không giống người khác khi bị cay thì lè lưỡi thở phì phì.
Lục Sầm Sầm lo lắng nếu tiếp tục như vậy anh sẽ phải vào bệnh viện, cô lập tức đưa chén thạch lạnh đến trước mặt anh, nói: "Tổng giám đốc Nam, anh thử món này đi."
Nam Thù Quyết nhìn cô nở nụ cười rạng rỡ đến mức đôi mắt cong lên, thẫn thờ một lúc cũng không nhận lấy chén thạch từ tay cô.
Lục Sầm Sầm đành ngồi xuống bên cạnh anh, đưa chén thạch đến gần hơn, mời: "Rất ngon, anh thử đi. Ăn một miếng sẽ hết cay ngay."
Nam Thù Quyết không nhận chén chè mà bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, cười nhạt: "Cô học cách trêu đùa người khác từ đâu vậy?"
Lục Sầm Sầm cười khổ: "Tôi chỉ đưa chè cho anh, sao lại gọi là trêu đùa? Đâu phải đút cho anh bằng miệng đâu."
Biết rằng suy nghĩ của tổng giám đốc trong truyện cẩu huyết luôn khiến cho người ta bất ngờ, nên cô không chấp nhặt, cười nói: "Sao? Tổng giám đốc Nam cũng muốn học à?” — Nếu anh dám bảo muốn học, tôi sẽ lập tức thu học phí mở lớp cho anh xem.
Nam Thù Quyết không theo kịp suy nghĩ của cô, chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt tinh khôi, trắng ngần của cô, liên tưởng đến người trong ký ức, bất ngờ hỏi: "Cô không tò mò tại sao tôi lại giúp cô à?"
Lục Sầm Sầm cười: "Trước đây tôi nghĩ anh thèm khát cơ thể của tôi, sau mới biết rằng vì tôi giống người trong mộng của anh, cũng tức là Dữu Dữu, nên anh mới giúp tôi, đúng không?"
Nam Thù Quyết khá ngạc nhiên: "Sao cô biết?"
"Ngày hôm đó anh say rượu đã tự mình nói ra." Lục Sầm Sầm quyết định thẳng thắn, vỗ vai anh, nói: "Đừng lo lắng quá, tôi mất trí nhớ không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì. Nếu sau này anh điều tra ra tôi là người trong mộng của anh, thì mọi chuyện cứ như cũ. Nếu không phải, thì anh chỉ cần cho tôi chút tiền thôi việc, tôi sẽ mua biệt thự ven biển rồi biến mất mãi mãi."
Nam Thù Quyết nghe cô nói, trái tim bỗng cảm thấy đau nhói. Sau đó, anh không nói gì thêm.
Sau bữa ăn, hai người cùng trở về khách sạn, anh vào phòng đóng cửa lại rồi gọi điện thoại cho trợ lý Dương.