Chương 6: Tổng giám đốc có chút keo kiệt

Nam Thù Quyết có vẻ khó hiểu: “Có chuyện gì?”

Trợ lý Dương nói: “Lục tiểu thư hòa nhập với mọi người rất nhanh, nhưng tôi sợ có mấy đồng nghiệp nam không hiểu tình cảnh, sẽ thân cận cùng Lục tiểu thư quá, như vậy về sau có khả năng anh sẽ phải nhận thêm chút phiền phức không cần thiết……”

Nam Thù Quyết trầm mặc chốc lát, nói: “Cậu qua đây đón tôi.”

Trợ lý Dương nhận lệnh, sau khi trở về bàn tiệc thì bảo mọi người tiếp tục ăn, còn bản thân thì tìm cái lấy cớ rời đi trước.

Sau khi ăn xong bữa cơm xã giao này, Lục Sầm Sầm vẫn từ chối lời mời của vị đồng nghiệp nam kia, chỗ này cũng cách khách sạn chỗ cô ở không xa, cô cũng không đồng ý để anh ta đưa về, đang tính một mình tự đi về.

Vừa rời khỏi quán ăn được một lát, bỗng nhiên cô nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rống giận: “Lục Sầm Sầm!”

Lục Sầm Sầm quay đầu lại, liền nhìn thấy Câu Khiêm Nhậm từ đâu vọt lại, bắt lấy cô cổ áo, nhìn về hướng cô quát: “Lục Sầm Sầm, sao cô độc ác như vậy?! Cứ một hai phải gây chuyện đến mức để cả nhà tôi phải ăn ngủ đầu đường chứ?”

Quả nhiên, chỉ cần liên quan đến yến tiệc, chắc chắn sẽ có người lên sân khấu.

Lục Sầm Sầm nghe không hiểu anh ta đang nói cái gì, cũng không muốn nghe, trước đây cô cũng học qua vài chiêu đề phòng yêu râu xanh, nhấc chân đá một cái, Câu Khiêm Nhậm đã phải cong hạ thân mình che chỗ đau lại.

Mặt Câu Khiêm Nhậm nhăn nhúm hết lại, Lục Sầm Sầm nhân cơ hội này tính chạy, nào nghĩ đến Câu Khiêm Nhậm lại nhảy dựng lên gọi với đến cô, còn kêu: “Toà án đã niêm phong căn nhà tôi đang ở! Hiện tại cả nhà họ Câu tôi, già trẻ gái trai, lớn bé đều không có nhà để về, Lục Sầm Sầm, nhất định hôm nay tôi phải dạy dỗ cô một trận!”

Cái gì nhà nhà ở? Cái gì mà niêm phong á?

“Tôi không, không phải tôi……” Nói còn chưa dứt lời, Câu Khiêm Nhậm ở phía sau đã chồm lên, một phen thít chặt cô cổ.

Lục Sầm Sầm trực tiếp dùng khuỷu tay trái quăng một cùi trỏ ra phía sau, tay phải kéo cánh tay anh ta chúi về phía trước, nhấc bổng anh ta qua bả vai rồi đập mạnh xuống đất, dí đầu anh ta xuống đất, một bên đấm một bên kêu: “Cứu mạng, cứu mạng với……”

Cách đó không xa, ở góc đường, hai người đàn ông ngồi ở trong xe nhìn một màn này, Trợ lý Dương rất cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Nam, chúng ta có còn đi cứu Lục tiểu thư không?”

Nam Thù Quyết che giấu run sợ trong lòng, nói: “Đợi chút đi, tôi không muốn bản thân mình bị thương.”

……

Cuối cùng nếu không phải Trợ lý Dương báo nguy, đem Câu Khiêm Nhậm mang đi, tiếp theo phát sinh hậu quả như thế nào, quả thực chưa thể tưởng tượng nổi.

Sau khi ở Cục Cảnh Sát nói rõ ngọn nguồn mọi chuyện, là Nam Thù Quyết tự mình đưa Lục Sầm Sầm đi, thời điểm Câu Khiêm Nhậm thấy Nam Thù Quyết đôi mắt nhìn thẳng tắp.

Lúc ấy Lục Sầm Sầm cũng không chú ý.

Sau khi cô trở lại khách sạn, vừa mở di động ra, phần wechat, có người có tích V ở tập đoàn Minh Thế gửi lời mời kết bạn cho cô, tích V này là người ở tập đoàn Minh Thế, đang khai phá phần mềm, chỉ cần là đồng nghiệp cùng nhau đều sẽ có, cô tưởng là đồng nghiệp nên nhấn nút kết bạn.

Bên kia lập tức ào ào phát tới vài tin tức:

“Sầm Sầm, anh là Khiêm Nhậm, hôm nay rất xin lỗi em, đều do anh, do anh quá xúc động.”

“Đều là anh sai, anh ngu ngốc để Hạ Tiêu San lừa mới có thể đối xử với em như vậy, chứ thực ra anh vẫn rất yêu em.”

“Mong em tha thứ cho anh, tình cảm 5 năm của chúng ta không phải một sớm một chiều nói bỏ là có thể bỏ, có đúng hay không?”

“Hiện tại em lại làm việc ở bên cạnh Nam Thù Quyết, anh đã biết em vẫn luôn rất giỏi, có bản lĩnh.”

“Sầm Sầm, hiện tại anh thật sự thực thảm, nhà ở bị niêm phong lại, già trẻ lớn bé ở nhà đều phải ăn ngủ đầu đường, em có thể nhìn vào tình cảm năm năm qua của chúng ta, em giúp anh chút được không?”

“Sầm Sầm, sao em vẫn mãi không trả lời tin nhắn của anh? Bây giờ em đang làm cái gì?”

Hiện tại Lục Sầm Sầm đang tự hỏi, như thế nào anh ta lại có phương thức liên hệ của chính mình? Không phải chỉ có những đồng nghiệp làm cùng mình mới có sao?

Nhưng mà mặc kệ thế nào, lúc trước sau khi xem xong nhật ký, đối Câu Khiêm Nhậm, Lục Sầm Sầm đã căm thù đến tận xương tuỷ.

Đối phó với người này, phải trực tiếp chặt đứt suy nghĩ viển vông của anh ta.

“Đang cùng Tổng giám đốc Nam lên giường, có chuyện gì vậy?” Lục Sầm Sầm nhìn tin nhắn đã gửi đi thành công thì trực tiếp kéo tài khoản anh ta vào danh sách đen.

Hiện tại còn chút thời gian mới đến giờ ngủ, Lục Sầm Sầm nằm ở trên giường bắt đầu suy nghĩ về con đường tương lai của bản thân.

Trước khi trọng sinh, bản thân mình cực khổ làm việc, tích cóp được hơn trăm vạn, thời điểm vừa mới chuẩn bị thảnh thơi thì ngỏm củ tỏi.

Ngẫm lại thật sự là rất khó chịu, tại sao đã trọng sinh rồi mà còn không thể đem theo thẻ ngân hàng trọng sinh cùng?

Cũng không biết sao thế giới này lại thế này, tuy rằng cốt truyện phát triển rất cẩu huyết, nhưng không biết vì sao tình tiết cẩu huyết chắc chắn phải xuất hiện như “Cho cô mấy trăm vạn rời khỏi con trai / bạn trai / vị hôn phu của tôi” ở chỗ này lại không diễn ra, tình tiết tổng giám đốc đưa cho nữ chính một chiếc thẻ đen, để cô tùy ý sử dụng cũng không xảy ra.

Trên người không có tiền, không có bất động sản, một chút cảm giác an toàn đều không có, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng ăn ngủ đầu đường, bị lạnh mà chết hoặc đói mà chết.

Nghĩ đến đây, Lục Sầm Sầm đi tìm phục vụ khách sạn để tìm bút với vở, viết kế hoạch “Kế hoạch trở thành phú bà” dành cho chính mình:

Tổng giám đốc là kiểu người vắt cổ chày ra nước, ngày nào cũng chỉ biết khoác lác;

Thẻ ngân hàng tùy ý chi tiêu không có, Sầm Sầm thật sự buồn bực;

Qủa nhiên đàn ông không đáng tin cậy, muốn có tiền thì phải dựa vào chính mình kiếm thôi;

Nỗ lực làm việc lấy bằng cấp, biệt thự cảnh biển waiting me!

Viết xong, Lục Sầm Sầm bị chính tài hoa và sự thông minh của bản thân lay động sâu sắc, ôm kế hoạch hoàn mỹ mà ngủ.