- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài, Quần Của Anh
- Chương 5
Tổng Tài, Quần Của Anh
Chương 5
11.
Ầm ĩ quá nửa đêm, rốt cuộc anh ấy cũng mệt mỏi.
Vì thế tôi chuyển anh đến giường của tôi, bản thân thì ngủ ở ghế sofa.
Không phải tôi khách sáo, thật sự sofa nhà tôi quá ngắn, không thể chứa cả người anh ấy.
Mà ngày hôm sau, không sai biệt lắm sáu giờ anh đã dậy.
Tôi biết anh ấy dậy, nhưng vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, đầu vùi vào đệm.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng anh đi vệ sinh, tắm rửa một lúc.
Tiếng nước vang lên, trong lòng tôi có hơn trăm hình ảnh kỳ lạ hiện lên lướt qua.
Bạn nói, anh có lau người bằng khăn tắm, còn có dáng vẻ tóc ướt sũng, có mê người không?
Bạn nói, anh có thể thừa dịp tôi ngủ hôn tôi một cái không?
Dù sao đêm qua tôi... Quả thật có vụиɠ ŧяộʍ hôn anh một chút.
Có lẽ có quá nhiều suy nghĩ, tôi rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến khi tôi bị đồng hồ báo thức gọi dậy, đã hơn tám giờ.
Tôi ngồi dậy, nhìn quanh phòng.
Phát hiện Diêu thiên thái đã đi rồi.
Đồng thời, cả căn phòng thiếu anh ấy vẽ rồng điểm mắt, lại khôi phục tình trạng lộn xộn trước đây.
Quả nhiên, ông chủ chính là ông chủ. Bạn thân tôi ở lại đây ít nhất sẽ giúp tôi dọn dẹp phòng một lần.
Mà mỗi tháng tôi sẽ mời bạn thân đến nhà một lần, coi như giúp tôi làm việc nhà.
Khi tôi đang cảm thán trên đời này bạn thân là tốt nhất, tôi ngửi được một mùi thơm.
Hóa ra trên bàn đã có bữa sáng.
Là món ăn phổ biến cơm cuộn, sữa đậu nành, bánh quẩy.
Phía dưới có một tờ giấy, trên đó viết: Ăn nhân lúc nóng đi.
Người viết: Chính Nguyên
Chữ rất đẹp
Trong lòng tôi ấm áp.
Diêu thiên thái, chỉ cần anh đến ở đây, mỗi ngày tôi đều sẽ dọn dẹp nhà ở.
12.
Sau ngày đó, rất nhanh đã đến Tết âm lịch.
Sau khi nghỉ, bởi vì vé máy bay đắt, hơn nữa tôi quá chán ghét việc bị thúc giục kết hôn, vì thế quyết định không trở về nhà, trốn ở Thâm Quyến cùng bạn thân sống phóng túng.
Đương nhiên, tôi cũng ảo tưởng có thể cùng Diêu thiên thái tiếp tục tạo ra một số tia lửa, nhưng không đi làm, chúng tôi cũng không có cách nào gặp mặt, tôi cũng không đủ dũng khí dù chỉ là gửi một tin nhắn wechat gửi cho anh.
Có lần ăn cơm cùng bạn thân, toàn bộ quá trình tôi đều thất thần.
Cô ấy nói đừng làm ra vẻ mày khẳng định có vấn đề, để ý ai?
Tôi nói là ông chủ của tôi
Cô ấy hoảng sợ, nói tôi đã từng nghe hội chứng Stockholm chưa?
Tôi: "Chưa, bị sao vậy?"
Bạn thân: "Hội chứng Stockholm, chính là người bị hại có đôi khi sẽ yêu người đã sử dụng bạo lực với cô ấy."
Tôi “Tối hôm đó anh ấy uống nhiều, không làm gì cả.”
Bạn thân: "Không phải là kiểu bạo lực này! Tớ nói anh ta cặn bã như vậy, cậu còn có thể thích anh ta?”
Tôi vẫn đang nhìn ảnh của Diêu thiên thái, đầu cũng không ngẩng lên.
Bạn thân: “Này nha cậu đừng cặn bã tán gẫu cùng đàn ông.”
Cô ấy cướp lấy điện thoại
"Đợi lát nữa.” Bạn thân chỉ vào vào người trong ảnh trong di động tôi: “Đây là ông chủ của mày?”
Tôi: "Đúng vậy."
Bạn thân nhìn tấm ảnh chụp nửa ngày, nhưng vào lúc này, di động tôi vang lên.
Bạn thân: "Diêu cặn bã? Ông chủ cậu?”
Tôi nhanh chóng lấy lại di động.
Điện thoại: "Tối nay có rảnh không?”
Tôi: "Có."
Điện thoại: "Mời cô ăn cơm, buổi tối năm giờ tôi ở dưới tầng đón cô.”
Tôi gác điện thoại, phát hiện vẻ mặt bạn thân thương xót nhìn tôi.
"Đi thôi.” Cô ấy thở dài một hơi: "Vì khuôn mặt này Stockholm cũng đáng."
13.
Buổi tối ngày hôm đó, tôi lên xe của anh ấy, anh vẫn lái xe.
Tôi hỏi anh đi đâu, anh chỉ trả lời có lệ: “Đến rồi biết.”
Sau đó, anh tiếp tục lái xe, liên tục lái xe, trước khi mặt trời lặn, rốt cuộc đến bờ biển.
Hoàng hôn rất đẹp, nhuộm đỏ cả đám mây trên bầu trời.
Trong lòng tôi nghĩ chọn nơi này làm gì, muốn tỏ tình? Nhanh lên mặt trời sắp lặn xuống núi rồi.
Quả nhiên, anh dừng xe, kéo tôi đi xuống, đi đến trước thùng xe.
"Cho em một bất ngờ."
Cửa xe chậm rãi mở ra, trong lòng tôi tràn đầy vui mừng, suy nghĩ với xuất thân của anh, sẽ tặng ít nhất 999 bông hoa hồng.
Bà đây có tâm hồn thiếu nữ.
Sau khi mở thùng ra, trong đó nửa đóa hoa hồng cũng không có.
Một gói thịt dê to, một gói thịt bò to, còn có xiên gà, lát bánh mì hấp, lò sắt nướng, một túi plastic đựng than to, một thùng bia.
Khóe môi phải của tôi không tự chủ nhếch lên, lộ ra vẻ muốn cắn người.
Diêu thiên thái, vì sao cô bực bội thế?
"Không thích?"
"A không phải, sợ ăn không hết."
"Không có việc gì xe ô tô của tôi có tủ lạnh.”
Sau đó, ở nơi có mặt trời lặn vô cùng lãng mạn, tôi và ông chủ của tôi nướng đồ ăn, bắt đầu đốt than.
Gió biển rất hỗn loạn, chỉ điều này đã phải làm trong nửa tiếng.
Cũng may, thời điểm ăn thịt nướng, tôi thật sự đói bụng.
"Tôi nói Diêu tổng, nửa đêm rồi, anh làm gì thế.” Bộp, tôi đánh một con muỗi.
"Không phải cô nói thích ở bờ biển nướng thịt sao?”
"Nói như vậy thì không sai... "
"Theo đuổi con gái phải dựa theo sở thích của cô ấy."
“Đúng."
"Ừ."
Anh gật đầu, tiếp tục cúi đầu ăn xiên.
Không phải, sau đó đâu?
Anh miêu tả sinh động, bốn chữ “theo đuổi con gái.” cũng đã nói ra.
Khinh tôi không nghe thấy à?
Hai chúng tôi trải qua hai phút im lặng bất thường.
Anh đột nhiên nói: "Nguyễn Tiểu Tây... "
"Hả?"
Đến rồi đến rồi đến rồi! Anh muốn nói rồi, nam thần hạng nhất công ty Diêu thiên thái muốn tỏ tình với tôi rồi.
Bỗng nhiên một trận gió lớn thổi đến, thổi hết quần áo tôi để ở bên cạnh.
Diêu thiên thái lập tức đứng lên, đuổi theo.
Chờ khi anh nhặt quần áo trở lại, mưa to chợt đổ xuống.
Tôi sửng sốt nửa ngày.
Đột nhiên có chút tủi thân.
Tôi cảm thấy Diêu thiên thái cho tôi một câu rõ ràng, “thích tôi” hoặc là “không thích tôi”, nhiều nhất bốn chữ là xong.
Tôi đứng lên, bắt đầu thu dọn đồ đạc này nọ giống như đang trút giận.
Lúc này Diêu thiên thái đang chạy đến, đột nhiên nói một câu: "Đừng dọn nữa, quay về trong xe!"
"Tôi không!”
Anh ấy chạy đến, nắm lấy cổ tay tôi. Sau đó tôi hất tay anh ấy ra.
Anh sửng sốt nửa ngày.
"Nguyễn Tiểu Tây em điên à.”
"Đúng vậy, tôi điên, tôi điên nên mới cùng anh đến bờ biển nướng thịt ăn lúc nửa đêm, điên nên mới nửa đêm ăn cơm cùng anh, kỳ vọng anh đưa wechat của tôi lên hàng đầu, điên nên ghi nhớ từng chữ trong kế hoạch đề án để diễn thuyết giúp anh, điên mới thích anh.”
"Cho nên em thích tôi."
"Hiện tại không thích!"
"Không được."
"Làm ông chủ quen rồi sao? Chuyện gì cũng muốn quản sao? Tôi không thích anh tôi ghét anh!”
"Nhưng mà anh thích em.”
"Tôi...Tôi không quan tâm anh có thích tôi hay không.”
"Nguyễn Tiểu Tây."
"Làm sao!"
"Anh thích em."
Mưa càng lúc càng lớn, sóng biển ào ào giao hưởng không tiết tấu.
Lửa trong bếp lò tắt, tất cả thức ăn rơi vãi thành một đống hỗn độn.
Đôi mắt của anh ấy thật đẹp.
14.
"Vì sao thích tôi? Bởi vì tôi quyến rũ sao?”
Anh ấy cười rộ lên: "Bởi vì em buồn cười."
"Tôi không buồn cười."
"Nhớ đến thời điểm em diễn thuyết đi, nhớ lại lúc nửa đêm em đuổi theo thang máy, nhớ lại thời điểm quỳ gối cầm quần anh trên sân khấu.”
"Khi đó người xấu hổ chính là anh không phải sao?”
"Anh có mặc qυầи ɭóŧ thì xấu hổ cái gì?”
"Vậy anh không biết xấu hổ trả thù tôi làm gì, cho nhóm chúng tôi nhiều đề án như vậy.”
"Là vì tổ các em viết kế hoạch đề án tốt, hơn nữa anh không có nói một mình em làm, là bản thân em tự cướp làm. Vất vả cho em rồi.”
"Ông chủ khách khí rồi, đều là tôi đáng đời.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.
"Còn có trong đám ăn dưa viết FanFiction của tôi.”
"Tôi gϊếŧ, anh...Anh có ở nhóm đó?" Xác thực mà nói, nhóm buôn chuyện đó là nhóm fan nhan sắc Diêu thiên thái tạo thành sau đó thành nhóm tiếp ứng mạng QQ. Mà trong nhóm đó, tôi có Diêu thiên thái và người đàn ông đẹp trai cách vách công ty để thỏa thích YY.
Từ cuộc họp hằng năm tôi tuột quần thiên thái đã bị đá ra khỏi nhóm một cách vô tình.
"Trưởng nhóm sau khi thích người khác nói với tôi, tôi cho cô ấy lương là năm mươi triệu, để cô ấy cho tên tôi trở thành quản trị viên... Bằng không ai đá em chứ?”
"Anh hà cớ làm vậy? Để lại một tia hy vọng cho phụ nữ ở công ty thoải mái không được sao?”
"Người khác thảo luận anh, anh cảm thấy kỳ lạ lắm. Này, các cô ấy ở diễn đàn nói ra biển số nhà của anh, anh có nói gì không?”
"Thế...... Vậy làm sao anh biết tôi là người viết fanfiction, tôi viết nặc danh.”
"Vốn dĩ không biết, sau này tôi giao em nhiều PPT, tôi thấy cách hành văn nên biết.”
"Diêu tổng, anh thật sự là... "
"Tôi thông minh đúng không?"
"Vốn dĩ tôi nghĩ anh chỉ mặt thối, chanh chua, lạnh lùng, tự đại, lòng dạ hẹp hòi, không nghĩ đến anh còn đen tối như vậy!”
15.
Sau khi hết mưa, chúng tôi dọn dẹp đồ nướng, rồi lái xe về nhà.
Dọc đường đi, chúng tôi đều không nói gì.
Nhưng bầu không khí trong xe làm cho người ta thoải mái.
Bạn biết tình yêu đang đến, bạn biết bạn là người vô cùng may mắn và sẽ may mắn trong thời gian dài sắp tới. Đó là một loại cảm giác thỏa mãn mềm mại.
"Kỳ thật hai chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện.” Đến đây, anh đột nhiên nói một câu: “Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau gặp bên A, cùng nhau xốc bàn...”
"Đừng đừng, Diêu tổng, ngày đó là anh ầm ĩ, tôi không có.”
Anh không để ý đến lời tôi nói: “Lại nói em để đôi mắt thâm quầng mặt không rửa anh đã nhìn thấy rất nhiều lần dáng vẻ đó, em cũng không khó coi.”
"Cũng không đẹp phải không.” Tô ở trong lòng trợn mắt.
"Cho nên Nguyễn Tiểu Tây, em còn chưa có trả lời anh?”
"Sao?"
"Em nói chuyện yêu đương với tôi không?"
"Ừm...Ừm...” Không được, tôi phải chuyển hướng đề tài này: “Này, đúng rồi, Diêu tổng.”
"Đừng gọi Diêu tổng...”
"Thiên thái?"
"Được."
"Thiên thái, anh có bức ảnh ngày hôm đó không? Hiện trường hình như có ai đó chụp ảnh.”
Kỳ thật tôi có, bức ảnh đó đã sớm lan truyền trong công ty. Nhưng tôi chỉ muốn trêu chọc anh ấy.
Dù sao vừa mới được ông chủ tỏ tình, trong người luôn có cảm giác “đứng lên”.
Cũng không nghĩ đến, anh ấy trực tiếp lấy điện thoại di động ra, mở wechat trang trò chuyện với tôi.
"Ảnh này?”
"Anh dùng ảnh này làm hình nền trò chuyện? Anh mẹ nó đúng thật là thiên thái.”
"Đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của hai chúng ta."
Tôi vội vàng quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, bởi vì không muốn anh nhìn thấy tôi đỏ mặt, còn không thể kìm được lòng cười ra tiếng.
16. Lời cuối sách.
Bạn nghĩ đây là phần cuối câu chuyện?
Chưa đâu.
Buổi tối hôm đó anh muốn đến nhà tôi.
Tôi nói anh đến làm gì? Tôi còn chưa đồng ý với anh đâu!
Anh nói đến nhà tôi tắm rửa một cái, thuận tiện dọn dẹp ổ heo một chút.
Ngay lúc chúng tôi cùng nhau mở cửa, rõ ràng phát hiện, cả “ổ heo” đã rực rỡ hơn hẳn lên.
Nói là nó được tân trang lại cũng có người tin.
Tôi nghĩ tiêu rồi, tôi muốn quay lại đuổi Diêu thiên thái đi.
"Tiểu Tây con đã về rồi, này, đây là bạn con sao? Mẹ tôi rướn người ra khỏi nhà bếp.
Mấy ngày hôm trước, tôi nói với cha mẹ tôi không trở về nhà.
Mẹ tôi nói tại sao?
Cha tôi ở bên cạnh bổ thêm một nhát dao, còn không phải sợ bà thúc giục kết hôn.
Lúc ấy mẹ tôi nóng nảy, nói tôi dám không trở về, mẹ sẽ lập tức đến Thâm Quyến tìm tôi.
Ai có thể nghĩ đến, vị dì phóng khoáng này đã hơn năm mươi tuổi, nhưng lại có thể thực hiện lời hứa của mình như vậy.
"Mời vào ngồi." Mẹ tôi xoa tay vào tạp dề rồi đi ra đón Diêu thiên thái.
"A buổi tối anh ấy còn có việc, đúng không Diêu tổng?” Tôi nháy mắt với Diêu thiên thái.
Diêu thiên thái gật đầu với tôi bảo: “Dì ơi, dì đang làm cái gì vậy? Để con giúp dì.”
Nói xong anh cực kỳ trôi chảy cởi giày bước vào phòng.
Sau đó Diêu thiên thái không tắm nữa, đứng ở trong bếp, ở bên cạnh mẹ tôi, dì này dì nọ khen bà ấy.
Nào còn hình tượng lạnh lùng của ông chủ lãnh đạo công ty.
Tôi vốn muốn ngăn cản.
Đột nhiên bụng đau khó chịu, không thể không vào nhà vệ sinh.
Phòng tôi nhỏ, hai người bọn họ tán gẫu cái gì tôi đều nghe rõ.
Thứ tôi ngồi nào phải bồn cầu chứ, là kim băng thì có.
"Cậu nhóc này cao quá.”
"184, nhưng mọi người đều nói là 185, bởi vì dễ nghe."
Mẹ tôi cười đến run rẩy cả người.
"Cậu nhóc bây giờ đang làm gì...”
"À cháu là ông chủ của một công ty, mỗi năm lợi nhuận vài nghìn đi.”
"Mấy ngàn... Vạn?"
"Vâng."
Mẹ tôi tấm tắc khen ngợi
"Cậu nhóc năm nay..."
"Cháu lớn hơn Tiểu Tây hai tuổi.”
Mẹ tôi nhìn về phía tôi nói: “Tiểu Tây còn nhìn người ta xem, nhìn lại mình đi!”
"Cậu nhóc cậu và Tiểu Tây nhà chúng tôi...”
“Con theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy không đồng ý...”
Tôi: “...”
Diêu thiên thái: “Dì ơi, dì... dì bỏ dao xuống có gì từ từ nói...”
Đột nhiên, WC vang lên tiếng đập cửa mãnh liệt.
"Nào, Tiểu Tây hai chúng ta nói chuyện đi, con có bản lĩnh quyến rũ đàn ông thì có bản lĩnh mở cửa.”
[haha hết rồi đó mấy bạn ơiiiii]
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài, Quần Của Anh
- Chương 5