Chương 4

08.

Sau đó lại bởi vì quán izakaya này, Diêu thiên thái còn nháo ra một cuộc cãi vã với với tôi.

Đó là trước tết âm lịch mấy ngày, bạn trai cũ của tôi từ nước ngoài trở về, đi ngang qua Thâm Quyến, nói muốn mời tôi đi ăn cơm.

Khi tốt nghiệp đại học, anh ta ra nước ngoài, trong vòng một tháng đã đá tôi, Cho nên tôi có chút khó chịu đối với anh ta.

Nhưng việc ở quá khứ đã qua lâu như vậy, tôi cũng không đến nỗi không gặp anh ta.

Vì thế quyết định ở quán izakaya gần nhà, nghĩ rằng ít nhất sẽ lừa anh ta được một bữa.

Điều kiện gia đình nhà bạn trai cũ không tồi, nhưng sau khi nhìn thấy tôi điên cuồng gọi một bàn đồ ăn, trên mặt vẫn có chút lúng túng. Chính là cái loại muốn làm bộ không đau lòng nhưng mỗi lần cười lên đều rất gượng gạo, rất cứng nhắc.

Ta còn cố ý hỏi anh ta, có phải có chút đắt quá không.

Anh ta cười ha ha nói, sao có thể như vậy...

Tôi gật đầu, tiếp tục gọi.

Anh ta quét một lượt thực đơn rồi cầm lấy: “Phục vụ đưa món ăn lên.”

Nhưng mà ngay khi món đầu tiên lên, di động tôi đột nhiên vang lên. Đó là Diêu thiên thái.

Tôi căn bản không dám cúp điện thoại của anh ấy.

Tôi nghe điện thoại, anh nói tôi ở đâu?

Tôi: "Tôi? Ở nhà."

Diêu thiên thái: "Izakaya, ăn cơm."

Ta: "Hả? Tôi vừa mới ăn cơm tối xong.”

Diêu thiên thái: "Ý của cô là cô muốn để tôi một mình ở dưới tầng nhà cô ăn cơm, cô không đến có phải không?”

Tôi: “Này làm sao có thể, thế...anh đang ở đâu?”

Diêu thiên thái: "Tôi đến rồi nhanh chóng đến đây.”

Bụp, anh ấy tắt điện thoại.

Ào, cánh cửa trượt của izakaya được kéo ra.

Bóng dáng 1m85 quần áo phẳng phiu, từ trước đến giờ dường như chưa từng đáng sợ như hôm nay.

Tôi lập tức giơ hai tay lên che mặt.

Tôi nói với bạn trai cũ: "Nếu không anh đi trước đi, tôi không muốn ăn.”

Bạn trai trước: “Đồ ăn đã gọi rồi.”

Tôi: “Tôi muốn về nhà, lần sau mời anh ăn cơm không được sao?”

Bạn trai trước: “Em che mặt để làm gì? Không thoải mái sao?”

Tôi: “Đau răng.”

Diêu thiên thái: “Vậy để bác sĩ riêng của tôi khám xem?”

09.

"Đây là ông chủ của tôi, Diêu tổng."

"Đây là bạn trai cũ của tôi, Trương Thần."

Buổi tối hôm đó, tôi đã ăn một bữa cơm vô cùng xấu hổ.

Người xưa nói rằng ba người phụ nữ là đủ diễn một vở kịch.

Vì sao không nói ba người đàn ông cũng đủ diễn một vở kịch? Vị đồng chí cổ hủ này có phải là quá phiến diện không?

Người xưa có nói: Bởi vì hai người đàn ông là đủ cho một vở kịch máu chó.

Người bạn trai cũ của tôi, năm đó nổi tiếng là tính cách thích tranh chấp háo thắng.

Vốn dĩ bởi anh ta học tập tốt, dáng vẻ không tệ nên tôi từng theo đuổi anh ta.

Kết quả người ta đối diện với sự tỏ tình trực tiếp của tôi, chỉ nhìn khinh thường rồi ngẩng đầu bước đi.

Khoảng một tháng sau, anh ta lại bắt đầu theo đuổi tôi. Sau này tôi mới biết, là bởi vì bạn cùng phòng anh ta để ý tôi.

Anh ta nói, trong ký túc xá này, không ai có thể cướp phụ từ tay anh ta.

Ai, đàn ông.

Đương nhiên, kiểu nhược trí hiếu thắng trong lòng Diêu thiên thái này chỉ sợ có hơn chứ không kém.

Kể từ khi bạn trai cũ chủ động đưa cho tôi một tờ giấy vệ sinh, hai người bọn họ bắt đầu cuộc thi nhỏ: “Gắp thức ăn cho tôi.”

Diêu thiên thái giúp tôi bóc quả hạnh

Bạn trai cũ sẽ giúp tôi bóc một con tôm ngọt ngào.

Diêu thiên thái gắp cho tôi một miếng sashimi.

Bạn trai cũ sẽ gắp giúp tôi một miếng wagyu.

...

Rất nhanh, bọn họ đã tạo thành cái tháp ở trong bát của tôi.

Sau đó nhìn chằm chằm tôi.

Tôi thông minh, đương nhiên biết lúc này ăn của ai trước đều không được.

Vì thế tôi uống ngụm trà.

Sau đó bạn trai cũ nói: “Diêu tổng, uống chút rượu đi?".

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Diêu tổng nhướn mày: “Được thôi.”

Hai người một miếng cũng chưa ăn, bắt đầu uống rượu, không được năm phút đồng hồ, cả hai bắt đầu nói ra bí mật.

Bạn trai trước nói thời điểm Tiểu Tây đi theo thôi, tôi không để cho cô ấy uất ức một chút nào.

Diêu thiên thái nói tôi cũng không làm cô ấy chịu một chút ấm ức nào...đi?

Tôi khẳng định nói không có.

Bạn trai cũ nói lúc đi học, cô ấy không thích ăn sáng, mỗi ngày tôi đều mua bữa sáng mang đến dưới lầu cho cô ấy.

Diêu thiên thái nói không phải là do khi cô ấy đi học còn chưa gặp tôi sao!

Tôi nói đúng, không trách anh.

Bạn trai cũ nói trước đây mỗi tháng tôi mới có hơn một ngàn tiền phí sinh hoạt, nhưng mỗi tháng đều mua quần áo cho cô ấy.

Diêu thiên thái nói hiện tại mỗi tháng tôi cho cô ấy một vạn ba.

Tôi nói lương mười ba tân.

Bạn trai cũ nói đó là tiền lương của cô ấy, anh có giỏi thì đừng để cô ấy làm việc.

Sau đó tôi điên cuồng đá bạn trai cũ ở dưới bàn.

Nhưng tên nhóc này càng đá càng mạnh mẽ, tôi không kịp nói chen vào.

Mà Diêu thiên thái có thể là do quen bình thường tàn nhẫn, căn bản không biết cách cãi nhau với các quý ông ở miền Bắc Trung Quốc, toàn bộ quá trình toàn bị nhà người ta nhẹ nhàng đánh. Tôi ở bên cạnh cũng sốt ruột theo.

Anh ta muốn phản kích Diêu thiên thái, chỉ cần nói rằng, tôi là bạn trai cô ấy còn anh thì không phải, sau đó tất cả nền móng của người ta đều bị anh ta đảo lộn.

Đột nhiên, sắc mặt Diêu thiên thái biến đổi: “Đủ rồi.”

Trong lòng tôi nghĩ xong rồi, Diêu thiên thái tức giận rồi. Anh ấy là người như vậy, nào đã từng chịu ấm ức.

Bạn trai cũ, thảm.

Tôi, nguy hiểm.

"Diêu tổng, thật sự thực xin lỗi, bạn trai cũ của tôi thiếu hiểu biết nhưng điều này không liên quan đến tôi. Chúng tôi đã chia tay từ sớm rồi.”

Diêu thiên thái giơ tay lên, tôi lập tức im miệng.

Anh từ từ duỗi tay vào ngực, lấy thẻ tín dụng đưa vào tay tôi.

"Bữa cơm này tôi mời.”

Sau đó, anh ấy dùng cái lưỡi đã tê mỏi mơ hồ nói lời tàn nhẫn với bạn trai cũ:

"Học tập anh đấy, tôi bắt đầu mới cô ấy ăn khuya, hơn nữa còn đắt hơn bữa sáng của anh gấp trăm lần!”

Nói xong lời châm chọc này, anh ấy nằm úp sấp xuống bàn ngủ.

Bạn trai cũ phì một tiếng cười vui vẻ.

Tôi nói Trương Thần anh thật xấu đi, không có việc gì nhàn rỗi làm tổn thương ông chủ của tôi để làm cái gì?

Bạn trai trước: "Bởi vì anh ta thích em, còn không cho anh khó chịu sao?”

Tôi: "Cho dù anh ấy thích tôi... Đùa cái gì vậy? Anh ấy thích tôi cái rắm!”

Bạn trai trước: "Anh ta vừa bước vào quán izakaya câu đầu tiên đã toàn mùi chua, đứa ngốc cũng có thể nhìn ra.”

Tôi: "Tôi không nhìn ra."

Bạn trai trước: "Đúng rồi."

Tôi: “Anh mắng tôi là đứa ngốc?"

Bạn trai trước: "Được rồi, em đừng nói với anh là em không có một chút tình cảm nào với người ta. Anh còn không biết em chắc?”

Tôi không dám trả lời anh ta, quay đầu nhìn Diêu thiên thái.

Tuy rằng vẻ mặt anh ấy ửng hồng, nhưng nhìn khuôn mặt này, thật sự là nhìn thế nào cũng vừa mắt.

Bạn trai cũ thở dài, đứng dậy muốn rời đi.

Bạn trai cũ: "Đây là một người không tệ, nhớ trân trọng, đẹp trai hơn anh.”

Tôi choáng váng.

Chúng tôi ở cùng nhau hơn một năm, anh ta từ trước đến nay chưa từng nói lời êm tai.

Tôi nhìn thấy anh ta phóng khoáng xoay người, đi ra phía cửa. Bóng dáng trong quán rượu chật chội ngày càng nhỏ đi.

Ta: "Chờ đã!"

Bạn trai trước: “Làm sao? Sẽ không phải muốn anh mời cơm khách chứ?”

Giọng nói anh ta có chút run rẩy.

Tôi: “Dù sao anh cũng phải giúp em đỡ anh ấy dậy.”

Bạn trai trước: “Đỡ đi đâu?”

Tôi: “Không biết, xung quanh không có khách sạn nào tốt.”

Bạn trai cũ (nháy mắt): “Để anh ta ở nhà em qua một đêm là được, em cũng trưởng thành rồi, đừng rụt rè quá.”

Diêu thiên thái ( đột nhiên than thở): "Đúng vậy...”

Tôi: "Tào lao.”

10.

Ai có thể nghĩ đến, một người đàn ông lạnh lùng, sau khi uống say, lại giống như hai chữ X?

Diêu thiên thái đến nhà tôi, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Tôi nói anh lên giường ngủ đi.

Anh ấy nói được.

Tôi kéo anh đứng dậy, anh ấy nói tôi tự đến! Tôi sẽ thể hiện di chuyển kiểu cá.

Chính là kiểu nằm trên mặt đất, trực tiếp dùng chân kéo mình lên không trung, sau đó có bản lĩnh vững vàng ngồi xổm xuống đất.

Nhưng anh ấy không giống vậy, anh ấy chỉ biết nằm trên mặt đất điên cuồng dậm chân.

Sau đó thất bại, bắt đầu hối hận.

Sau đó khóc....

Nằm úp sấp trên đùi tôi khóc.

Nói Tiểu Tây, thật sự xin lỗi là anh dọa em sợ. Em nhất định phải tin tưởng tố chất cơ thể anh, anh còn có thể làm rất tốt.

Tôi nói được, anh giỏi nhất, anh giỏi nhất!

Tiếng anh khóc còn lớn hơn nữa, nói tôi nói với anh qua loa, không phục muốn thử một chút!

Sau đó anh bắt đầu cởϊ áσ khóac rồi đến áo ngắn tay.

Sau đó anh để trần thân trên trắng nõn mà cân đối thon gọn của mình.

Sau khi ăn nhiều như vậy vẫn còn có cơ bụng.

Được, tính đến trước mắt, nửa người trên nửa người dưới tôi đều đã thấy qua.

Nói thật, mặc dù tôi không có cách nào rời mắt khỏi trên người anh ấy, nhưng lúc ấy nội tâm của tôi kháng cự.

Tuy rằng, cũng không phản kháng quá nhiều...

Tôi nói Diêu Chính Nguyên anh muốn làm gì anh muốn làm gì đừng quá đáng!

Anh nói rằng sẽ thực hiện một trăm cái chống đẩy cho tôi!