Kiều Ương cũng không phải người ngu mà ngoan ngoãn đứng cho đánh. Trước khi bàn tay của Kiều Chấn Hoa rơi xuống đã kịp tránh ra.
Trầm Vi thấy vậy kéo Kiều Ương lại làm bộ khuyên can: “Kiều Kiều, là con gái sao lại cùng với bố cãi nhau chứ. Đứa nhỏ này tính cách quá mạnh mẽ rồi!”
“Bà bớt ở đó giả mù sa sương đi…” Kiều Ương lời còn chưa dứt, Kiều Chấn Hoa lợi dụng cơ hội hung hăng tát một cái xuống!
Một cái tát nóng hừng hực khiến Kiều Ương choáng váng đầu óc, mắt hoa tai ù ù.
“Súc sinh. Đánh chết mày cũng không hối cãi. Để xem tao đánh chết mày!” Kiều Chấn Hoa hung ác nhìn Kiều Ương, mặt tức giận rung rẩy.
Kiều Ương nhỏ bé đơn bạc cứ vậy bị Trầm Vi giữ lại còn Kiều Chấn Hoa thì đấm đá liên tục.
Kiều Chấn Hoa giống như đánh trộm vậy. Không một chút khách khí, cuối cùng một cước đá và đầu gối Kiều Ương. Kiều Ương không đứng thẳng nỗi, tê liệt té xuống đất cuộn lại thành vòng tròn.
“Kiều Kiều, mau mau xin lỗi bố đi. Xin bố tha thứ cho con” Trầm Vi hư tình giả ý nói: “Xin bố con bớt giận không đánh con nữa!”
Nhượng bộ? Không thể nào!
Cô chuyện gì cũng không làm sai, dựa vào cái gì mà phải nhượng bộ nói xin lỗi?
“Các ngươi giỏi thì đánh chết tôi đi. Kiều Chấn Hoa, ông không xứng đáng làm bố tôi!” Kiều Ương cắn răng nói. Có người bố như thế, không có cũng được!
“Người đâu, đem nó giam lại cho tao! Không có sự đồng ý của tao, không cho phép cho nó ăn uống, cũng không cho phép cho nó bước ra ngoài nửa bước! Chết thì cứng rắn ném ra đường!” Kiều Chấn Hoa ra lệnh, người giúp việc vội vã tiến lên kéo Kiều Ương lên lầu hai khóa lại.
Trầm Vi bưng trà nước đến trấn an Kiều Chấn Hoa. Thấy Kiều Ương bị đánh thảm như vậy, khóe miệng bà ta không giấu được sự vui mừng.
Ban đầu bà ta chỉ mong Cố Tĩnh Di té chết. Nhưng tiện nhân kia mệnh lớn, không té chết mà trở thành người thực vật nằm trên giường mười hai năm. Làm hại bà ta đến giờ vẫn chưa thể chính thức trở thành Kiều phu nhân, làm sao bà ta không hận được chứ?
Con gái của tiện nhân thì cũng nên chết!
Những năm nay bà ta mất không ít tâm huyết để Kiều Chấn Hóa chán ghét Kiều Ương, tốt nhất là đem cô đuổi ra ngoài, mắt không thấy tâm không xao động.
…
Kiều Ương bị giam trong phòng, người giúp việc tịch thu điện thoại di động trên người cô, cùng với máy vi tính trong phòng để phòng ngừa cô liên lạc với bên ngoài.
Cô giống như một con mèo nhỏ bị thương rất đáng thương. Cô nằm tê liệt trên đất, căn bản không đứng lên nổi, cả người như bị gãy xương vô cùng đau đớn.
Nước mắt được nhịn cả một ngày giờ đây từng hạt từng hạt rơi xuống.
Cho dù Kiều Ương sớm đã quen với việc bị bố phân biệt đối xử, luôn bảo vệ Trầm Vi và Kiều Viện Viện. Ông ta luôn đem những điều vốn nên thuộc về cô dành cho hai mẹ con kia thì đáy lòng của Kiều Ương vẫn còn một chút hy vọng cùng một chút chấp niệm tình thân. Bởi dù sao ông ta cũng là bố ruột của cô, một giọt máu đào hơn ao nước lã.
Nhưng giờ khắc này, chấp niệm cùng hy vọng duy nhất của Kiều Ương đã bị phá hủy. Làm gì có người bố nào đánh con ruột của mình thành bộ dạng này? Lại làm gì có người bố nào không ngừng kêu con ruột của mình là “súc sinh”?
Kiều Chấn Hoa, ông ta không xứng đáng làm bố!
Kiều Ương cắn môi, trong lòng thầm thề cô sẽ không bao giờ nhân nhượng, mềm yếu để mặc cho người ta khi dễ!
Một ngày nào đó, cô muốn những người này phải trả giá thật lớn.
Cô, Kiều Ương, không cho phép bất kỳ người nào được chà đạp cô!
…
Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.
Kiều Viện Viện nghe nói Kiều Ương bị đánh gần chết, cười nói: “Mẹ, con phải nói bố nên trực tiếp đánh chết chị ta! Vừa nghĩ đến anh Mực Thần vẫn còn để ý đến chị ta, còn liền tức giận!”
Trầm Vi lắc đầu một cái: “Ngày nào con chưa gả vào nhà họ Lương thì bố con sẽ không nghe lời mẹ con ta đâu. Việc quan trọng bây giờ là con phải lấy lòng được Lương Mực Thần, dựa vào đứa trẻ trong bụng con để gả vào nhà họ Lương trở thành thiếu phu nhân.”
Kiều Chấn Hoa đối với công ty đang đối mặt với phá sản, các ngân hàng lớn nhỏ đều không chịu cho ông ta vay tiền. Ông ta đang không biết làm thế nào thì biết được Kiều Viện Viện với Lương Mực Thần có một đứa trẻ thì liền nhìn thấy con đường thông suốt trước mặt.
Chỉ cần trở thành thân thích với nhà họ Lương, còn lo không có tiền cứu vãn công ty sao? Nhà họ Lương dù sao cũng là gia đình danh môn số một số hai của Hỗ Thành!
“Vốn là con muốn lần này để cho anh Mực Thần hoàn toàn chán ghét chị ta. Nhưng bên khách sạn bên kia không có video chị ta bị mấy tên lưu manh chà đạp. Mấy thằng này, thu tiền rồi mà làm không xong. Đúng là phế vật!”
“Con gấp cái gì? Cô ta bây giờ đang bị nhốt ở nhà. Bố con nói rồi, chờ cô ta dưỡng thương thật tốt thì tống lên giường của tổng giám đốc Phương”
“Thật ạ? Trời ạ. Mẹ có phải tổng giám đốc Phương chính là người ngược đãi vợ mình đến chết đúng không?” Kiều Viện Viện vui vẻ hỏi.
“Còn có thể không phải sao?”
Lúc trước ăn cơm, tổng giám đốc Phương vốn là coi trọng Kiều Viện Viện, nhưng Trầm Vi nào đồng ý. Há miệng ngậm miệng chính là Kiều Viện Viện còn nhỏ, trên còn có một người chị gái chưa lập gia đình. Lại đem Kiều Ương khen lấy khen để như thần tiên hạ phàm khiến cho tổng giám đốc Phương chảy dãi.
Kiều Chấn Hoa đối với đứa con gái Kiều Ương này không có bao nhiêu thân tình từ rất lâu. Hơn nữa, Kiều Ương không còn trội bằng Kiều Viện Viện, đứa con không hề có liên hệ máu mủ thân cận. Vậy nên khi Trầm Vi nói giới thiệu Kiều Ương cho tổng giám đốc Phương, Kiều Chấn Hoa căn bản không hề đau lòng mà trực tiếp đồng ý.
“Hahaha, quá tốt! Tổng giám đốc Phương đó mồm thối lắm, vừa già vừa xấu xí lại còn thích bạo d*m! Con nghĩ đến cảnh bố đem Kiều Ương đưa cho tổng giám đốc Phương làm nhục liền cảm thấy vô cùng vui vẻ!”
Hai mẹ con nhìn nhau cười thành tiếng.
Đem tiện nhân kia đưa cho tổng giám đốc Phương, có thể nói bị hành hạ là tốt nhất. Trước kia vợ trước của tổng giám đốc Phương được công bố là bệnh chết nhưng trên thực tế chính là bị lão ta ngược đãi đánh đập đến chết.
Kiều Ương gả qua đó làm gì còn có đường nào để sống?