Chương 7: Mượn rượu giải sầu

Lần này đến phiên Kiều Ương sững sốt.

Phó Tư Yến khẽ hừ một tiếng, sau đó quay mặt qua chỗ khác không nói thêm gì nữa. Bầu không khí vô cùng lúng túng.

Kiều Ương cũng không phải người mặt dày, không thể làm gì hơn: “Vậy mong anh dừng lại một chút, tôi muốn xuống xe”

Phó Tư Yến nhìn thẳng về phía trước phân phó: “Dừng xe”

Kiều Ương ảo não bước xuống xe, vốn muốn nói câu cảm ơn. Nào ngờ không đợi cô đứng vững, xe đã nhanh chóng biến mất trong dòng xe tấp nập.

Hmm, dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại.

Trên xe.

Không khí yên tĩnh đến lạnh lùng.

Tài xế cũng không dám nói lời nào, cảm thấy tổng giám đốc hôm nay không dễ chọc!

Hay là hôm nay anh ấy làm một tài xế câm đi!

Trong không khí quanh quẩn mùi thơm của cô, thanh dịu và quyến rũ. Thêm những gì phát sinh vừa nãy, Phó Tư Yến chắc chắn cô không phải là người phụ nữ cố tình leo lên giường anh.

Nếu như là người phụ nữ cố tình đến, thì vừa nãy dùng tiền liền có thể đuổi đi. Trong thế giới của Phó Tư Yến, chuyện có thể sử dụng tiền để giải quyết thì chẳng có gì là khó. Chỉ có thể là cô…

Phiền toái.

Phó Tư Yến phiền não.

Hồi lâu sau, Phó Tư Yến lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

“Tra thông tin một người. Tôi muốn có toàn bộ tài liệu về cô ấy”

“Dạ, tổng giám đốc. Xin hỏi ngài muốn tra ai ạ?” Người trong điện thoại cung kính trả lời.

Phó Tư Yến dừng một chút, nhớ lại người khác gọi tên cô: “Đại khái kêu là Kiều Ương”



Kiều Ương mất hết hồn vía đi dạo phố cả ngày cho đến chạng vạng mới trở lại khu biệt thự của nhà họ Kiều ở hướng Tây.

Vừa mới bước vào phòng khách, Kiều Ương liền bị Kiều Chấn Hoa ném một chén trà vào trán, nước nóng chảy từ trên đầu xuống dưới, cốt trà rơi đầy trên đầu. Kiều Ương đau đến mức phải vịn vào tường, máu tươi từ trán chảy xuống, nhìn mà thấy giật mình.

“Súc sinh mày còn dám trở lại?” Kiều Chấn Hoa mắng.

Mẹ kế Trầm Vi kéo Kiều Ương, tận tình khuyên bảo: “Kiều Ương, mẹ biết con nhất định không phải cố ý đẩy ngã Viện Viện. Mau, con mau nhận lỗi với bố con đi”

“Con gái bà làm tiểu tam, mang thai với bạn trai tôi. Bà còn muốn tôi nhận sai?” Kiều Ương đẩy tay Trầm Vi ra tức giận nói: “Trầm phu nhân, bà cho rằng tôi giống như mẹ tôi, là quả hồng mềm cho bà nắn bóp sao?”

Trầm Vi vốn là thư ký của Kiều Chấn Hoa, hai người qua lại mờ ám với nhau không lau thì Trầm Vi liền tiến dần đến vị trí chủ nhà, ép mẹ Kiều Ương phải nhảy lầu. Biến thành tu hú chiếm tổ chim khách, chớp mắt đã thành Kiều phu nhân.

Những năm này bà ta đối với Kiều Ương không mặn không nhạt nhưng trên thực tế thì lại khích bác tình cảm giữa Kiều Chấn Hoa và Kiều Ương khiến cho Kiều Chấn Hoa chán ghét Kiều Ươngn và ngược lại, đem Kiều Viện Viện cưng nựng trong lòng bàn tay.

Các loại tiệc rượu xã giao, Kiều Chấn Hoa cũng chỉ dẫn theo Kiều Viện Viện tham dự. Lâu ngày trong mắt giới thượng lưu Hỗ Thành, nhà họ Kiều chỉ có một mình Kiều Viện Viện là tiểu thư cành vàng lá ngọc, còn Kiều Ương là ai thì không một ai biết.

“Súc sinh, mày lập tức đi đến bệnh viện quỳ xuống xin lỗi em gái của mày ngay!” Kiều Chấn Hoa ra lệnh.

Trầm Vi liền vội vàng tiến lên ngăn Kiều Chấn Hoa, khuyên nhủ ông ta: “Chồng ơi, anh đừng có nạt con chứ. Bác sĩ cũng chỉ nói Viện Viện bị động thai tí thôi. Nó ở bệnh viện nghỉ ngơi cho khỏe mấy ngày thì không sao nữa rồi. Đừng có bởi chút chuyện nhỏ đó mà mất hòa khí giữa hai đứa nó! Kiều Kiều từ nhỏ đã mất mẹ rồi, anh làm ba thì nên quan tâm nó một chút!”

Trầm Vi cố ý nhắc đến mẹ Kiều Ương để cho lửa giận của Kiều Chấn Hoa càng lớn: “Đây là chuyện nhỏ? Nếu như đứa nhỏ của Viện Viện có việc gì, chúng ta làm sao có thể làm đám hỏi với nhà họ Lương được chứ? Mày đúng là con của tiện nhân kia sinh ra, mày cũng giống cô ta không biết liêm sỉ, lòng dạ ác độc!”

“Kiều Chấn Hoa, ông không có tư cách nói đến mẹ của tôi! Mẹ tôi nằm viện mười hai năm, ông với tiểu tam ở bên ngoài tiêu dao mười hai năm! Ông còn không biết xấu hổ!” Kiều Ương không có phép ai được làm nhục mẹ của cô!

Kiều Chấn Hoa dung túng tiểu tam ép vợ cả nhảy lầu trở thành người thực vật. Chuyện đó khiến cả Hỗ Thành năm đó sôi sục. Những năm nay Kiều Chấn Hoa không ít lần bị người khác xem thường và nhạo báng.

Lúc này đang bực bội lại bị Kiều Ương đâm một phát vào tim, Kiều Chấn Hoa giận không kiềm nổi tát Kiều Ương một cái.