Nhưng nhìn sắc mặt người đàn ông này, hình như không được vui cho lắm!
Lâm Quán Quán muốn khóc tại chỗ!
Cô nhìn sang Tiêu Diễn xin trợ giúp, Tiêu Diễn chuyên phụ trách mảng phiên dịch sắc mặt của Tiêu Lăng Dạ, “Anh tôi cảm thấy đưa tiền thì sỉ nhục nhau quá.”
Lâm Quán Quán, “...”
Sỉ nhục tôi đi, xin hãy ra sức sỉ nhục tôi đi!
Nhưng cô cũng chỉ dám gào thét câu này trong lòng.
Đúng lúc Lâm Quán Quán không biết nên đưa ra yêu cầu gì và bầu không khí trở nên căng thẳng thì Tiêu Lăng Dạ lên tiếng!
“Lấy tôi nhé!”
“Khụ! Khụ khụ khụ... Lâm Quán Quán suýt chết sặc, cô họ chảy nước mắt, nghiêm túc nghi ngờ thính lực của mình có vấn đề, “Anh, anh vừa... nói gì?”
Tiêu Lăng Dạ thiếu kiên nhẫn nhắc lại, “Lấy tôi nhé!”
Một lần nữa, Lâm Quán Quán nhìn sang Tiêu Diễn xin trợ giúp, nhưng lần này đến cả Tiêu Diễn cũng sững sờ, mắt mở to, biểu cảm không thể tin nổi, “Á, á đù! Anh có ý gì vậy anh? Cây sắt nở hoa rồi hả anh, nở, nở nở cũng nhanh quá nhỉ.”
Chỉ có mình Tiêu Tâm Can là vui sướиɠ nhảy cẫng lên, “Hoan hộ bố, cuối cùng bố cũng ra được một quyết định chính xác!”
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, nhìn Lâm Quán Quán, đợi lời hồi đáp của cô.
“Tôi, tôi có thể hỏi một câu tại sao không? Xin anh đừng nói là vì tôi đã cứu Tâm Can nên anh mới phải lấy thân mình... ờ, đền đáp!”
Lông mày của Tiêu Lăng Dạ khẽ nhúc nhích, khuôn mặt lạnh như bằng phần nào tan chảy, “Tâm Can rất thích cô!”
Có... có vậy thôi?
Chỉ VÌ Tâm Can thích cô nên anh muốn kết hôn với cô?
Hai người họ mới gặp nhau tổng cộng hai lần thôi đấy!
Chắc có lẽ anh ta còn chưa biết cô tên họ là gì... Làm thế này
thì bôi bác quả.
Tuy người đàn ông này thực sự đẹp trai, vóc dáng gương mặt đều đúng gu mà cô thích... nhưng khí chất của anh ta quá mạnh, cô hoàn toàn không đỡ nổi!
“Thưa anh...”
“Tiêu Lăng Dạ!”
“Hả?”
“Tên tôi!” Anh nhăn mày, ngày càng mất kiên nhẫn.
Tiêu Lăng Dạ?
Sao nghe cái tên này quen vậy nhỉ!
Lâm Quán Quán không có thời gian nghĩ ngợi nữa, vội nói, “Anh Tiêu, anh đừng đùa với tôi nữa, hôm nay tôi cứu Tâm Can chỉ là chuyện trùng hợp, nếu anh thật sự muốn báo đáp tôi, thì hãy cứ đưa cho tôi một số tiền đi, tôi chỉ là một diễn viên quèn, ước mơ cả đời này là đóng phim, kiếm tiền, rắc thính, nhìn là biết người đàn ông như anh là rồng trong đám người, tôi, tôi không dám thả thính đâu.”
Tiêu Lăng Dạ nhăn mày.
Đang định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra từ bên ngoài.
Tiếp đó, một dáng người nhỏ xíu xông vào.
"Me!"
“Cục cưng!"
Lâm Quán Quản giang tay đón Lâm Duệ, thế nhưng cậu nhóc
nhào đến mép giường thì chợt khựng lại, cậu ngước lên, nhìn thấy đầu Lâm Quán Quán quấn băng, lo lắng nhìn cô chằm chằm, “Đau không mẹ?”
“Đau! Đau muốn chết!” Lâm Quán Quán ôm đầu làm bộ đáng thương.
“Cho mẹ thích ra vẻ... cúi xuống!”
Lâm Quán Quán vâng lời cúi thấp, cậu nhóc kiễng chân lên, thổi vài hơi lên đầu cô, “Phù! Phù! Phù phù là không đau nữa, mẹ đã đỡ chưa?”
“Ừ ừ ừ, đã nhiều rồi, giờ không đau chút nào nữa!”
Cậu nhóc thở phào, quay đầu lại mới phát hiện ra mấy người lạ trong phòng bệnh, khoảnh khắc bắt gặp Tiêu Lăng Dạ, cậu nhíu mày sâu hơn, “Là chú?”
Lông mày Tiêu Lăng Dạ khẽ nhúc nhích.
Ngoại trừ Tiêu Tâm Can, xưa nay anh không thích trẻ con, cảm thấy trẻ con vừa ồn ào vừa phiền phức, nhưng nhìn cậu bé trước mặt anh đây lại không hề thấy chán ghét chút nào.
Nhất là điệu bộ nhíu mày như ông cụ non của cậu, lại có một chút... đáng yêu!
“Biết chứ?”
“Hay thấy chú trên thời sự!”
Tiêu Lăng Dạ hơi nhướn mày.
Hứa Dịch khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa phòng bệnh, nhìn mấy người trong phòng, ánh mắt anh ta khẽ xao động, cười bảo, “Đại ca, Diễn! Không ngờ người mà Quán Quán cứu là Tâm Can, trùng hợp thật!”
Lâm Quán Quán ngơ ngác, “Các anh quen nhau?”
“Ừ, hội bạn thân chơi với nhau từ bé!” Hứa Dịch đi đến bên giường, rót cốc nước ấm đua cho Lâm Quán Quán, “Ôn chú hả?"
“Không sao rồi!”
“Thế thì tốt!”
Lúc này, Tiêu Diễn nhìn Lâm Quán Quán, lại nhìn cậu nhóc bên giường, máu hóng hớt nổi lên, anh ta sáp lại gần Hứa Dịch dò la.
“Ha Dịch, cậu nhóc này là con trai cô Lâm thật à?”