Chương 6: Mày Bị Điên À

Lăng Mạt Tuyết vội vàng lui ra một bước, ngượng ngùng nói một tiếng: "Thực xin lỗi.”

Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cố Minh Huyên đẹp trai như được điêu khắc, cả người cô chấn động, sợ ngây người...

Tại sao trên đời có những người giống nhau đến như vậy?

Trong lòng cô không nhịn được run rẩy, ngơ ngác nhìn Cố Minh Huyên, mắt có một tia sáng lóe lên.

"Cô biết tôi?" Cố Minh Huyên ngưng mắt nhìn Lăng Mạt Tuyết, lập tức nghĩ đến cô bé nhí nhảnh đáng yêu trong khách sạn.

Giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông rơi vào lỗ tai, Lăng Mạt Tuyết mới giật mình, trên khuôn mặt trắng như tuyết nổi lên hai mảnh đỏ ửng, có chút lúng túng, bối rối lắc đầu: "Không... Tôi không biết, xin lỗi.”

Nói xong, cô nghiêng người nhanh chóng rời đi.

Hương thơm phụ nữ từ trên người cô tản mát ra bay vào chóp mũi, Cố Minh Huyên chẳng những không hắt hơi, trái lại trong lòng còn xẹt qua một tia cảm xúc khác thường.

Anh quay đầu lại, nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh chạy trối chết kia mà nhíu mày như có điều suy nghĩ.

Phù phù phù...

Lăng Mạt Tuyết thở hổn hển chạy đến lề đường, vỗ ngực, trách bản thân vừa rồi nhìn thấy người đàn ông kia cảm xúc lại cuồn cuộn, có chút kích động.

Mà tại sao lại sinh ra cảm xúc này?

Cô nghĩ đây chắc chắn là bởi vì anh quá giống Lăng Kỳ Dương.

Sau khi bình tĩnh lại, Lăng Mạt Tuyết vẫy tay chặn xe nhưng taxi không dừng lại, mà là một chiếc xe tư nhân màu trắng dừng lại.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt khiến Lăng Mạt Tuyết nhíu mày, khuôn mặt hơi trầm xuống.

“Này, con nhóc thối, tao hỏi mày!” Lăng Mộng Dao vừa thấy cô liền ra vẻ ngạo mạn vô lý nói: "Ngày hôm qua có phải bố lại trả tiền nhà một triệu tệ cho mày hay không?”

Lăng Mạt tuyết lãnh đạm trả lời: "Thế nào? Một triệu này là tiền của bố, cũng không phải là của chị.”

Lăng Mộng Dao xuống xe, bước tới trước mặt Lăng Mạt Tuyết, ánh mắt có chút hung ác: "Mày đã quên công ty mỹ phẩm Mộng Ảo là do một tay ông ngoại tao sáng lập à? Khi bố kết hôn với mẹ tao, ông ấy chỉ có 10.000 tệ trong tay! Dựa vào cái gì ông ấy dùng tiền công ty mua biệt thự cho mày chứ?"

“Đúng! Mộng Ảo ban đầu là của ông ngoại chị, không sai, nhưng khi bố tiếp quản, công ty đã gần phá sản. Mấy năm qua chống đỡ được là dựa vào bố làm việc chăm chỉ! Còn nữa, tôi nghe nói, năm đó vì để kết hôn với bố mà mẹ cô đã dùng trăm phương ngàn kế quyến rũ bố tôi, bức chết mẹ tôi!”

“Mày lặp lại lần nữa?” Lăng Mộng Dao mở to hai mắt.

Lăng Mạt Tuyết không hề sợ hãi, cô ưỡn ngực lên, lạnh lùng gầm nhẹ: "Mẹ tôi là do mẹ chị bức chết!”

Vừa dứt lời, Lăng Mộng Dao liền giơ tay lên.

Bốp! Một cái tát vang dội.

Nhưng tay Lăng Mộng Dao vẫn dừng trên không trung, và bị đánh chính là mặt của cô ta.

Thấy trong đôi mắt sáng của Lăng Mạt Tuyết đỏ ửng lên, giống như một con mèo hoang bị chọc tức, cả người phun ra cơn lửa giận.

"Lăng Mộng Dao! Tôi nói cho chị biết! Tình chị em của chúng ta đã cắt đứt năm năm trước rồi, chị bớt chọc đến tôi đi! Tôi không còn là Lăng Mạt Tuyết của năm đó nữa rồi!”

Trong mắt Lăng Mạt Tuyết lóe ra lửa giận, hai tay nắm lại, gân xanh trên mu bàn tay có thể thấy rất rõ.

“Con nhóc thối tha, mày dám đánh tao?” Lăng Mộng Dao phẫn nộ, không để ý hình tượng nhào tới, kết quả Lăng Mạt Tuyết tung một cước, trúng vào bụng cô ta.

"Mày... mày bị điên à?" Lăng Mộng Dao ôm bụng đau đớn, trừng mắt nhìn cô không thể tưởng tượng nổi.

Thật không nghĩ tới, năm năm không gặp, Lăng Mạt Tuyết lại từ một cô gái yếu đuối trở nên dã man mạnh mẽ.

Lăng Mạt Tuyết lưu loát vén tóc dài lên trán, hừ lạnh một tiếng: "Một cước này năm năm trước tôi nên đá rồi!”

Nghe vậy, sắc mặt Lăng Mộng Dao khẽ biến, ánh mắt hoảng loạn, thở phì phò nói: "Năm năm trước? Năm năm trước, ly rượu đó là do mày uống, không liên quan đến tao!"

“Hừ! Có quỷ mới tin chị. Lăng Mộng Dao, nếu tôi đã trở về thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm rõ tất cả chân tướng sự thật, các người cứ chờ đó.”

Nói xong, Lăng Mạt Tuyết vẫy tay bắt một chiếc taxi đang lái tới, chờ nó dừng lại, cô không quay đầu lại ngồi vào...