Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Phúc Hắc Bá Đạo: Lão Bà, Em Thật Mê Người!

Chương 4: Cô Không Mê Trai

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Đúng rồi, Tử Hy, lần này trở về, cậu không sợ sẽ gặp lại Mục Cảnh Thiên à?” Trong lúc ăn cơm tối, Đô Đô đột nhiên hỏi cô. Nhắc đến vấn đề này, Hạ Tử Hy có chút ngây người, nhưng ngay lập tức gắp đồ ăn, xem như không có chuyện gì mà nói, “Dù có chạm mặt nhau thì sao? Mình và anh ta cũng đã ly hôn rồi!”

Dù gặp lại, cũng chỉ như gặp một người xa lạ mà thôi.

“Nói như vậy cũng không sai, nhưng mà cậu thật sự không lo lắng chút nào sao?” Đô Đô tò mò hỏi.

Hạ Tử Hy suy nghĩ trong chốc lát, rồi ngước lên nhìn Đô Đô một cách chân thành mà nói, “Nói không có, dù thật giả như thế nào đi chăng nữa thì chuyện cũng đã trôi qua được ba năm rồi, có khi anh ta đã không còn nhớ mình là ai nữa rồi!”

Hơn nữa, bọn họ chỉ là kết hôn vì lợi ích, không có tình cảm, cũng không có bất kì tiếp xúc nào, anh ta sẽ càng không nhớ rõ.

Càng không nhắc đến Mục Cảnh Thiên là loại người gì, anh ta chỉ có ấn tượng với những người phụ nữ xinh đẹp, nếu so với hình dáng lúc ban đầu của cô, e rằng đối với anh ta chỉ như một cơn ác mộng mà thôi.

Đô Đô thuận tay bẻ càng cua đưa lên miệng ăn, “Nếu như là cậu của ba năm trước thì mình tin rằng anh ta sẽ không nhớ, nhưng mà cậu của hiện tại thì…” Đô Đô nhìn Hạ Tử Hy nói, trong mắt tràn ngập ý nghĩa sâu xa.

“Nếu như Mục Cảnh Thiên gặp được cậu của hiện tại, mình dám cá, ngày đó anh ta sẽ không đồng ý cùng cậu ly hôn.” Đô Đô khẳng định mà nói với cô.

Nghe câu nói này của Đô Đô, Hạ Tử Hy chỉ cười, “Nhưng dù sao chúng mình cũng đã ly hôn rồi!”

Có nhiều chuyện, không có cách nào thay đổi được!

Đô Đô có chút tò mò hỏi cô, “Tử Hy, mình thật sự khâm phục cậu, ba năm trước cải trang thành bộ dạng như vậy, vậy mà cậu có thể nhẫn nhịn cả một năm, không nào những điều khác, Mục Cảnh Thiên dù sao cũng là nhân vật số 1, số 2 của thành phố Y, là người tình trong mộng của biết bao nhiêu cô gái, vậy mà cậu lại có thể không động lòng trước anh ta, còn có thể giả thành bộ dạng đó, khiến cho anh ta chán ghét bản thân!”



“Đó là bởi vì mình không mê trai, mình càng hiểu rõ đạo lý thiêu thân lao đầu vào lửa, tự tìm đường chết.” Hạ Tử Hy vừa ăn, vừa cùng Đô Đô nói chuyện.

Vốn dĩ, cô và Mục Cảnh Thiên kết hôn chỉ vì lợi ích, không có bất kì tình cảm nào, nhưng Mục Cảnh Thiên là loại người gì, lạm tình đến mức nào, chỉ cần anh ta nhìn trúng một điểm nào đó của một cô gái, chắc chắn sẽ không từ bỏ, cho nên cô đã thông minh mà lựa chọn không trở thành mục tiêu của anh ta, yên lặng chờ đợi mọi việc ổn thỏa liền có thể rời đi.

Đô Đô cũng rất đồng tình với suy nghĩ của cô, gật đầu, mọi người đều có thể thấy được sự lạm tình của Mục Cảnh Thiên, đây cũng là một sự thật mà không ai có thể nghi ngờ được.

Đô Đô đột nhiên nhớ đến một chuyện, liền nói: “Tử Hy, cậu nói xem nếu Mục Cảnh Thiên phát hiện ra chuyện ba năm năm cậu lừa anh ta, cậu nói xem anh ta sẽ làm gì?”

Hạ Tử Hy ngây người, sau đó thong thả nói, “Chắc là chết rất thảm đó!”

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Hạ Tử Hy, Đô Đô không thể nhịn được mà phì cười.

“Đúng rồi, câu không quay về Tập đoàn Hạ thị cũng vì không muốn bị Mục Cảnh Thiên phát hiện?” Đô Đô hỏi.

Hạ Tử Hy lắc đầu nói, “Không phải, vì rất nhiều nguyên nhân, mình trước mắt không muốn quay về.”

Đô Đô nghe xong, gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa cả.

Một bữa ăn tối, hai người nói về rất nhiều chuyện cảm giác như không bao giờ có thể nói hết.

Sau khi ăn uống no nê, Hạ Tử Hy liền quay trở về nhà, tắm rửa, sau đó gọi điện thoại cho giáo sư hướng dẫn của mình ở Luân Đôn, sau đó liền đi ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »