Nhìn thấy anh, tôi bèn thở phào nhẹ nhõm,
xem ra Mục Dĩ Thâm không làm gì anh cả. Nghe
thấy tiếng bước chân, anh ta quay sang nhìn về
phía tôi rồi khẽ mím môi nói: “Thiết kế căn biệt thự
này của nhà họ Mục thật kỳ lạ”
‘Hả?” Tôi thoáng thân thờ và giật mình không
hiểu tại sao, hỏi: ‘Kỳ lạ ở chõ nào cơ?
“Cô xem mảng cây xanh đăng kia kìa, cô
không thấy nó có gì kỷ quái ữ?” Anh ta giơ tay chỉ
vào mảng cây trông xanh dưới lầu, tôi nhìn mãi
một lúc nhưng van không phát hiện ra có điểm
nào khác thường như anh ấy nói.
Tỏi lại ngước mät lên nhìn anh ta với vẻ khó
hiếu, hỏi: ‘Kỳ lạ ở đâu? Tôi thấy tất cả đều bình
thường mà, vấn đề phong thủy ư? Anh biết về
phong thủy từ khi nào thế?
Anh ta nhìn tôi, nói: ‘Không phải là phong thủy,
là cách thảm thực vật đó phân bố thôi. Cô không
thấy mảng xanh đó có gì lạ ư?
Tôi lại nhìn xuống, đúng là tôi không thấy gì kỳ
lạ cả, đang là mùa đông nên phần lớn thực vật
đều héo rũ không có tí sức sống nào, điều này
khá là bình thường. Còn những cây không héo rũ
mà vân xanh tốt bình thường đó là loại cây tươi
tốt quanh năm, chịu được không khí khắc nghiệt
nên cũng chẳng có gì gọi là kỳ lạ cả.
Anh ta thở dài nói: “Mảng cây thường xanh đó
mọc cực kì khác nhau, cô không thấy lạ hả?
Nghe anh ta nói xong tỏi lại nhìn kỹ thâm một. Truyện Lịch Sử
lần nữa, đúng là thế thật, trong sân có khoảng
mười cây thường xanh nhưng mầy cây ở giữa đã
háo rũ, hình như chết rôi, còn mây cây xung
quanh thì vân phát triển bình thường
‘Là do đất ở giữa sân không được màu mỡ
lắm ư?’ Tỏi tò mò hỏi
Anh ta lắc đầu: ‘Đất ở nơi này đều giống nhau
cả, sân này rất lớn và cách biệt thự khá xa, khả
năng biệt thự che mất năng cũng không cao lảm
nên chỉ có thể chứng minh rằng đất trông những
cây thường xanh này không đủ nhiều hoặc là dưới
đó có thứ gì khác.”
“Hầm ư?” Biệt thự này không có bãi đó xa
ngâm, tính đi tính lại thì chắc chỉ có thế là hầm ngâm.
Anh ta nhìn tôi, thoáng im lặng rồi nói: ‘Chắc
là căn biệt thự này không cần một cái hãm đến
thế, tôi nghĩ là kho hàng dùng để chứa thứ gì đó
không cho ai biết chăng.”
Nghĩ tới quan hệ của Mục Dĩ Thảm và Bảo
Khôn ở Myanmar, tôi lại bất giác nhìn sang Hoäc
Tôn, nói: “Anh nghĩ xem đó có thể là Kyanite
không? Trước đó anh ta có quan hệ rât thân thiện
với Bảo Khôn ở Myanmar, những thứ này được
kiểm soát cực kì nghiêm ngặt ở thủ đỏ, tại sao
anh ta lại bán ra ngoài?”
Anh ta nhìn tôi, giơ tay lên sờ mũi rồi cạn lời
nói: “Trong đầu cô cứ suy nghĩ cái gì thế nhở?
Những căn biệt thự lớn thế này đều có một hầm
ngâm phía dưới, dùng để trú ân, thường thì biệt
†hự nào cũng có cả, chỉ là phần lớn được cải tiến
thành bãi đó xe dưới lòng đất thôi.”
Bị anh ta gõ đầu xong tôi cũng cạn lời, bĩu môi
nói: “Nếu thế thì tại sao anh phải nói như thể nó
ghê gớm lãm vậy, anh nói nên tôi mới suy nghĩ
nhiều vậy đó chứ, không thì anh bảo tôi phải nghĩ
cái gì bây giờ? Thật là!”
Trở về ghế ngồi, anh ta nhìn tôi và thong thả
nói: “Thể nào? Trông cô thể này chäc là bị Mục Dĩ
Thâm tóm tới đây nhỉ?”
Tôi nhìn anh ta ngồi đó như không có gì xảy ra
thì hạn hán lời, anh ta đang làm cái gì thể này?
“Sao anh nhàn hạ thoải mái thể nhỉ? Chúng ta
đang bị bắt tới đây đó, anh vân còn hờ hững như
thế ư? Anh không sợ bị Mục Dĩ Thâm gϊếŧ ở đây luôn hả?
Anh ta ngước mất lên nhìn tôi rồi mở miệng
“Chẳng lẽ Mục Dĩ Thâm là kẻ cuồng gϊếŧ người ư?
Ai cũng muốn gϊếŧ há? Mục Dĩ Thâm muốn lấy thứ
gì từ cô? Cô không chịu đưa có phải không!”
Tôi ngẩn người, sao con người này biết đủ thử
chuyện trên đời thế nhở.
Tôi mím môi: ‘Không có gì, chỉ là một cái hộp
ngày xưa bà ngoại để lại cho tôi thôi. Mục Dĩ
Thâm muốn tôi đưa nó cho anh ta nhưng tôi
không chịu nên anh ta bắt tôi tới đây, chỉ có thế.”
Anh ta cười ha hả nhìn tôi: ‘Có quan trọng không?”
Tôi gật đầu: “Khá quan trọng, trong chiếc hộp
đó là hợp đồng bà ngoại tôi ký cùng với đất nước
dầu khí, có thể giúp cho nhà họ Mục tranh thủ
mua được một lượng dầu mỏ khổng lồ trong lúc
mức giá sàn đang hạ xuống rất thấp rồi tích trữ lại
để kiếm khoảng lời khổng lồ.”
Anh ta híp mất nhìn tôi, khẽ nhíu mày lại
Trong chuyện này thì tôi nghĩ cô nên đưa cho
Mục Dĩ Thâm, chảng có gì để lưu luyến không nỡ
cả, đây là một khoảng lời rất lớn nhưng không
phải nhà họ Mục kiếm mà là cả quốc gia này
kiểm, ích nước lợi dân cả thôi mà cô còn phải băn
khoăn suy nghĩ gì?”
“Tôi sẽ đưa chiếc hộp cho nhà họ Mục nhưng
không phải là Mục Dĩ Thâm!” Tôi lên tiếng, tiếp tục
nói: “Phó Thăng Nam đến thành phố Tân Châu để
điều tra rõ tất cả những chuyện dơ bẩn Mục Dĩ
Thâm từng làm ở đó, khiến anh ta phải trả một cái
giá đất. Người cạnh tranh mua dầu là nhà họ Mục
nhưng gia đình đó không chỉ có môi mình Mục Dĩ
Thâm. Chờ đến khi Mục Dĩ Thâm chịu sự trừng
phạt thích đáng rồi thì sớm muộn gì tôi cũng giao.
chiếc hộp đó ra thôi.
Hoäc Tôn khẽ nhíu mày: “Thế nên nguyên
nhân cô không muốn đưa cho anh ta là vì đang lo
một khi nhà họ Mục hợp tác với các nước Trung
Đông thì Mục Dĩ Thâm sẽ trở thành người góp
công lớn, lấp lánh ánh vàng trong mặt người dân
nước ta, tới khi đó anh ta sẽ được tầy trăng mọi
tội loi, dù Phó Thăng Nam có lôi ra bất kì một sai
lầm nghiêm trọng nào thì chỉ cần Mục Dĩ Thâm
tìm cách giải thích thôi người dân sẽ tin tưởng và
tha thứ ngay? Tới cuồi cùng mọi thứ đều có lợi
cho anh ta?”
Tôi gật đâu: ‘Đại khái là như thế”
Anh ta khẽ gật đầu, nhìn sang tôi nói: ‘Cô ghét
Mục Dĩ Thâm đến thế ư? Tôi nghe Âu Dương
Noãn nói trước đây hai người từng là những
người bạn rất thân, sao cuối cùng lại trở thành kẻ
thủ tạo cho nhau những vết thương chồng chất thế này?”
Tôi nói mày nói: “Người không cùng chí hướng
thì không thể đi cùng đường, suy cho cùng chúng
tôi mãi mãi không phải là những người có thể tiếp
tục đi cùng nhau.”
“Thế nên các người mới đuổi tận gϊếŧ tuyệt
anh ấy như thể ư?” Sau lưng có một giọng nói
vang lên, tôi thoáng sững sờ và trồng thấy Âu
Dương Noãn đã lâu không gặp. Cô ấy khoác chiếc
áo lông cáo cực kì sang trọng và nhìn tôi với ánh
mất tràn đầy vẻ thất vọng không thể diên tả thành
lời: “Anh ấy đã giao cả thành phố Tân Châu lại cho
nhà họ Phó các người, anh ấy chẳng làm bất ki
chuyện gì cả, chỉ quay trở lại thủ đô để trông coi
những thứ thuộc về mình các người cũng không
chịu buông tha ư?”
Cô ấy đến đây từ lúc nào?
Đó là cau hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu tôi,
nhưng chỉ trong một khoảnh khäc, sau đó tôi nhìn
cô ấy hỏi: “Sao cậu lại đến thủ đô thế? Sao không
gọi điện thoại báo cho mình hay một tiếng?”
€ô ấy nhìn tôi chăm chăm, nói: “Tôi với cậu
chẳng có gì để liên lạc với nhau cả, gặp nhau ở
đây cũng là chuyện bất ngờ ngoài ý muốn thôi, tại
sao cậu lại xuất hiện ở đây? Không nố trả lại
những thứ vốn thuộc về nhà họ Mục trong tay câu
lại cho anh ấy u?”
Tôi lại nhíu mày, thứ vốn thuộc về nhà họ Mục ư?
“Đồ trong tay tôi không phải là vật sở hữu của
nhà họ Mục! Âu Dương Noãn, tuy mình không biết
tại sao cậu lại tới thủ đỏ nhưng chäc là trong lòng
cậu hiểu rất rõ trong lòng Mục Dĩ Thâm không hề
có cậu, anh ta chỉ muốn lợi dụng cậu mà thôi. Cậu
nhất định phải dồn mình đến bước đường cùng,
cả người đầy vết thương mới chấp nhận sự thật này?
Cô ấy hừ lạnh: “Anh ấy có thật lòng với tôi hay
không thì bản thân tôi tự biết, không cần cậu phải
quan tâm tới đâu Thẩm Xuân Hinh! Cậu đưa bản
hợp đồng cậu đang giữ cho anh ấy đi, Mục Dĩ
Thâm đang cần thứ đó, tôi biết anh ấy từng làm
những chuyện có lõi với các cậu nhưng với anh ấy
thì bản hợp đồng đó chính là thứ cứu mạng. Có lẽ
đổi với cậu chẳng quan trọng đến thế nhưng nó
lại cực kì quan trọng và cân thiết với anh ấy, cậu
không thế đưa nó cho anh ấy ư?”
Tôi cảm thấy Âu Dương Noãn của bây giờ
hoàn toàn không biết đâu là phải trái đúng sai
nữa rồi, tôi lập tức trả lời: ‘Cậu hãy tìm hiếu sự
thật rõ ràng hết rồi hãng tìm tới đây nói chuyện và
khuyên nhủ mình, Âu Dương Noãn, người với
người chỉ khác nhau một ranh giới mỏng manh
mang tên lý trí, nếu nó mất rồi thì chẳng cần phải
nói làm gì nữa. Cậu có thể thích Mục Dĩ Thâm, có
thể thật lòng yêu anh ta nhưng cậu không thể
đánh mất bản thân mình.