Chương 72: Cãi nhau với Phó Thắng Nam

Tôi thẫn thờ nằm ở trên

giường bệnh, nếu như là bất kỳ

một người nào khác mà trải qua

những chuyện như thế này, chắc

sẽ hoàn toàn mất hết hi vọng sống.

Mấy ngày tiếp theo, phát sinh

rất nhiều chuyện, Trần Húc Diệu

gửi tới tin tức đầu tiên là, Lâm Hạnh

Nguyên nhận tổ quy tông, Thẩm

Ngọc trở về thành phố Giang Ninh

để phát triển, rất nhiều chuyện,

nhưng tôi cũng không có đề ý.

An tĩnh ở trong bệnh viện một

tuần lễ, tính đến bây giờ đứa bé

này đã được ba tháng, bụng của

tôi có lớn hơn một chút.

Bụng tôi đã nhô lên thêm một

chút như một quả đồi nhỏ, thỉnh

thoảng tôi còn ngẩn người ngây

ngô một mình ngồi sð bụng của

chính mình.

Phó Thắng Nam ngày nào

cũng đều tới bệnh viện, thỉnh

thoảng sẽ nói chuyện với tôi một

chút, nhưng chúng tôi đều kết thúc

cuộc nói chuyện trong sự cãi vã.

Trải qua mấy lần như vậy, anh

ta cũng không tới bệnh viện nữa,

tóm lại là có tiền thì y tá với hộ lý

cũng chăm sóc tôi rất tốt.

Anh ta không đến, tôi cũng

không có hỏi, ngược lại thì mỗi

ngày dì Triệu đều nấu canh đem

đến và nói chuyện cùng với tôi.

Tôi cũng không biết có phải

tâm lý của tôi có xảy ra vấn đề gì

không nữa, những lúc tôi ngồi thẫn

thờ một mình, trong đầu tôi lại xuất

hiện suy nghĩ tôi muốn bỏ đi đứa

bé này.

Chỉ cần đứa bé này không còn

nữa, tôi liền có thể bỏ Phó Thắng

Nam, để trở về cuộc sống mà tôi

mong muốn.

Càng nghĩ như vậy, tôi lại càng

muốn bỏ đứa bé này.

Tôi biết đây là do tâm lý của

tôi nhưng tôi không khống chế

được bản thân ngừng nghĩ về điều đó.

Cuối tuần, trên đường ở trung

tâm thành phố Giang Ninh hoa

xanh bắt đầu nở, hai bên đường

phố nð đầy màu xanh da trời hoa,

làm cho thành phố khô khan này

xuất hiện một chút sự sống.

Hôm nay được xuất viện về

nhà, Phó Thắng Nam lái xe rất

chậm, hình như là cố ý để tôi có

thể thường thức phong cảnh ở hai

bên đường.

Tôi quay đầu qua cửa kính xe,

nhìn phong cảnh đang chạy qua ð

bên ngoài, ánh mắt có chút thất thần.

“Phó Thắng Nam, tôi đã đánh

mất mình từ rất lâu!” Từ khi gặp

Phó Thắng Nam, tôi thật giống như

không còn là tôi nữa.

Ích kỷ, ánh mắt lạnh lùng, làm

sao tôi lại biến thành cái bộ dạng

như thế này đây?

Anh ta cau mày lại, khuôn mặt

anh tuấn hiện lên vẻ suy nghĩ:

“Bụng của em cũng lớn, Em sắp

xếp lại để án Hạ Vỹ một chút,

chúng ta giành một chút thời gian

để đi ra ngoài một chút!”

Tôi biết anh ta muốn dẫn tôi di

ra ngoài giải buồn một chút, nhưng

hiện tại cho dù là ð đâu tôi cũng

không muốn di.

Tôi lắc đầu một cái cúi đầu sờ

bụng của mình: “Kiểm toán tập

đoàn Phó Thiên cũng sắp xong rồi,

tôi cũng không có việc gì làm, vẫn

là hoàn thành đề án Hạ Vỹ rồi nói sau”

Anh ta yên lặng một lúc rồi

khẽ gật đầu: ” Được, có vấn đề gì

thì em nói với anh.”

Tôi không mở miệng, ánh mắt

nhìn những đôi tình nhân đang ôm

nhau bên đường, nhớ lại quãng

thời gian hai năm nay, tôi chưa bao

giờ nói qua lời yêu với một người nào.

Cũng không có trải qua cảm

giác ngọt ngào của tình yêu, cũng

không có học được yêu một người

là như thế nào, không được hưởng

thụ cái cảm giác yêu một người

xem nó ra làm sao.

Đã trải qua một phần tư cuộc

đời, mà tôi vẫn luôn mơ hồ.

Nghĩ tới đây, tôi không thể

nhịn được nở một nụ cười khinh bỉ

chính mình, cả đời này chỉ có thể

sống trong khổ sở thôi sao?

“Cười cái gì?” Thấy hành

động của tôi, Phó Thắng Nam đột

nhiên mỡ miệng hỏi, khuôn mặt

anh ta có chút nặng nề.

Tôi lắc đầu, giọng rất nhỏ:

“Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một số

chuyện, cảm thấy thật buồn cười.”

“Chuyện gì?” Anh ta có lòn

hỏi, tôi thì lại không có lòng trả lời.

Trong xe lại yên lặng.

Không bao lâu sau thì đã về

đến biệt thự, tôi xuống xe, dì Triệu

đã ra đón nhìn tôi nói: “Cơ thể có

tốt hơn không? Tôi đã nấu một

chút cháo cho cô, cô có muốn ăn

trước một chút hay không?”

Tôi cười yếu ớt, lắc đầu: “Dì

Triệu, buổi sáng dì đem cháo gà tới

cho tôi, tôi còn chưa có ăn hết.”

Dì Triệu cười cười nói: “Thật

tốt, vậy lát nữa đói rồi lại ăn, Cậu

Phó ở trong sân có làm một cái

xích đu, cũng chuyển rất nhiều hoa

đến, cô muốn đến xem không?”

Tôi biết, dì ấy muốn cho tôi thả

lỏng một chút, tôi vui vẻ kéo tay gì

ấy cười nói: “Dì Triệu, tôi không

sao, tôi về phòng ngủ nghỉ ngơi

trước, Cô đừng bận rộn quá, cũng

nghỉ ngơi cho khỏe di.”

Vào phòng ngủ, ta đem trong

tủ treo quần áo quần áo cũng nhảy

ra đến, ném ở trên giường, toàn bộ

đều xếp xong đặt ở trong rương

hành lý.

Phó Thắng Nam xách đồ đi

lên, nhìn thấy tôi như thế, nhăn

mày lại nói: “Em dọn đồ làm gì?”

Ta cúi đầu gấp quần áo, nhàn

nhạt mở miệng nói: “Tôi đi chung

cư Hương Diệu ở một thời gian

ngắn.”

Anh ta chặn tôi lại, nhìn tôi nói,

anh ta rõ ràng có tức giận: “Thẩm

Xuân Hinh, rốt cuộc em muốn như

thế nào?”

Lòng tôi có chút khó chịu, nếu

như lúc trước thì tôi hẳn sẽ tan nát

tâm can mà hỏi anh ta, cái gì gọi là

tôi rốt cuộc muốn như thế nào? Rõ

ràng là tôi không hề làm gì cả, tại

sao cuối cùng người bị tổn thương

đều là ta?

Nhưng lúc này, tôi chỉ là nhìn

anh ta, ánh mắt bình tĩnh: “Phó

Thắng Nam, tôi không muốn như

thế nào cả! Chỉ là không muốn

chuyện như buổi tối hôm trước

phát sinh mà thôi!”

Tôi rút tay tôi ra khỏi tay của

anh ta, tiếp tục dọn quần áo, mở

miệng nói: “Phó Thắng Nam,

chúng ta không thể đề cho sai lầm

xảy ra, cả anh và tôi đều biết, mỗi

lần cãi vã đều sẽ không giải quyết

được vấn đề gì, tôi cũng biết anh

không yêu tôi, mà tôi cũng sẽ bắt

đầu tập buông bỏ.”

“Cái gì gọi là buông bỏ?” Anh

ta cười lạnh: “Thẩm Xuân Hinh, em

nói buông xuống là cái gì? Anh?”

Tôi không biết tại sao anh ta

lại kích động như vậy, có chút thở

dài nói: “Đừng dây dưa, đứa bé này

tôi sẽ bình an mà sinh nó ra, nuôi

dạy nó thật tốt, chuyện của anh và

Lâm Hạnh Nguyên, tôi sẽ không

nhúng tay vào nữa.”

“Thẩm Xuân Hinh!” Tay của

tôi bị anh ta nắm lấy, mặt anh ta

lạnh lẽo nói: “Anh phải nói mấy lần

nữa, anh và Lâm Hạnh Nguyên

không có chuyện gì? Em vội vàng

đi như vậy là muốn tìm đường lui

cho mình sao?”

Tôi thực sự không muốn cùng

hắn cãi nhau: “Phó Thắng Nam,

anh có phải hay không cảm thấy

trong tất cả mọi chuyện, anh cũng

không có sai?”

Anh ta gắt lên nói: “Em muốn

anh nhận sai sao?”

Tôi có chút không biết nói cái

gì, anh ta không để cho tôi lấy

quần áo, tôi cũng không cần cầm

cái gì, đứng dậy đi ra phòng ngủ.

Anh ta chặn tôi lại sau đó

đóng cửa phòng ngủ nói: “Em

muốn đi chỗ nào ở anh sẽ không

ngăn cản em, nhưng đó là chuyện

sau khi em sinh con xong, em phải

Ở nơi này.”

Tôi cười to: “Phó Thắng Nam,

anh nói xem rốt cuộc là anh quan

tâm đứa bé trong bụng tôi, hay là

mặt mũi của Phó Thắng Nam? Anh

nếu là quan tâm đứa bé này, vậy

làm sao rất nhiều lần suýt nữa để

mất nó? Anh thật sự quá buồn cười!”

Nhìn sắc mặt phức tạp của

anh ta tôi còn cười to hơn: “Anh giữ

tôi ở lại đây để làm cái gì? Là muốn

cho tôi sống trong ngôi nhà quen

thuộc này rồi ngày ngày buồn rầu ở

bên trong này sao?”

Có lẽ những lời của tôi nói

cũng làm cho lòng anh ta đau nhói,

con mắt của hắn co lại đi đến bên

cạnh tôi, vẻ mặt lạnh lùng mở

miệng: “Cho nên, ở trong lòng em,

anh tệ hại đến như vậy sao?”

Tôi cười lạnh, “Không phải sao?”

Sắc mặt của Phó Thắng Nam

khó coi vô cùng: “Thẩm Xuân Hinh,

cái em gọi là yêu cũng chỉ như vậy thôi.”

Tôi yêu như thế nào đã không

quan trọng nữa, nhìn anh ta, tôi rất

bình tĩnh, “Tình yêu của tôi, sẽ từ từ

thu hồi lại, anh yên tâm, tôi sẽ

không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào

cho anh đâu.”

Sau khi nghe câu đó xong,

Phó Thắng Nam trực tiếp mở cửa bỏ đi.