Chương 67: Con gái của Lâm Uyên

Thẩm Minh Thành cười lạnh:

“Những chuyện của bà ấy bị người

ta đồn đại, ai ngờ lại là sự thật.”

Nhìn Phó Thắng Nam mang

Lâm Hạnh Nguyên đến chào hỏi

Lâm Uyên và Mộ Chí Kính, không

biết Lâm Uyên ở bên tai Mộ Chí

Kính nói gì.

Mộ Chí Kính nhìn Lâm Hạnh

Nguyên, biểu cảm trên mặt có chút

thay đổi, sau đó vẻ mặt kiên định

của người đàn ông thu hồi sự kinh

=:

ngạc lại, ông ta nắm tay Lâm Hạnh

Nguyên, ánh mắt có một chút

cưng chiều.

Tôi không hiểu chuyện gì

đang xảy ra, và thấy Thẩm Minh

Thành đầy âm mưu nhìn tôi rồi nói:

“Lâm Hạnh Nguyên là con gái của

Lâm Uyên đã tìm kiếm hơn hai

mươi năm, và cũng là con gái của

Mộ Chí Kính.”

Tôi há hốc mồm khi nghe

được, Lâm Hạnh Nguyên là con gái

của bọn họ?

Làm sao trước đó một điểm

phong thanh đều không cớ?

Lâm Uyên và Mộ Chí Kính nói

xong, sau đó quay lại nhìn tôi và

Thẩm Minh Thành, nhìn thấy tôi, và

mặt của Mộ Chí Kính có chút kinh ngạc.

Lâm Uyên tựa hồ biết ông ta

đang suy nghĩ gì, ghé vào lỗ tai ông

ta thấp giọng nói vài câu, sau đó

Mộ Chí Kính mới bình thường trở lại.

Thẩm Minh Thành buông tôi

ra, anh ta tiến lên chào hỏi Mộ Chí Kính.

Được tự do, tôi ngay lập tức

đảo mắt tìm Phó Thắng Nam,

nhưng vừa rồi Phó Thắng Nam

cùng Mộ Chí Kính mới chào hỏi

xong, lúc này không biết đã đi đâu.

Tôi nhìn xung quanh và nghe

thấy một giọng nói quen thuộc ở

góc cua hành lang, là Trần Húc

Diệu, tôi không thể không bước tới.

Nhìn thấy tôi, Trần Húc Diệu

hơi sững sờ, sau đó nhẹ nhàng nói:

“Chào buổi tối!”

Thấy tinh thần anh ta không

tốt, tôi không khỏi không nói: “Hôm

nay là sinh nhật mẹ cậu, sao lại

không vui thế? Tôi vừa nghe nói

mẹ cậu đã tìm được con gái thất

lạc nhiều năm rồi, sao cậu không ra

nhìn xem?”

“Nhìn cái gì?” Anh ta mỡ

miệng hỏi, trong con mắt có chút

cô đơn: “ Chị ta là trái tim của mẹ,

còn tôi bất quá là cái ngoài ý muốn

mà thôi.”

Nghe được những lời ủy khuất

trong miệng anh ta, tôi cầm lấy một

đĩa phomai rồi nói: “Đứa trẻ nào

cũng là báu vật trong lòng cha mẹ,

dù sao bà ấy cũng bị thất lạc con

gái hơn hai mươi năm, bây giờ tìm

được tất nhiên là vui vẻ. Sau này cố

gắng sẽ ổn thôi.”

Anh ta cười lạnh một tiếng,

ánh mắt nhìn vào miếng phomat

trong tay tôi, bộ dáng không tim

không phổi nói: “Tôi ngược lại thật

hy vọng con gái của họ chính cô,

mà không phải là Lâm Hạnh

Nguyên, chị ta có quá nhiều mưu

mô, ð bên cạnh những người như

vậy cũng không phải là chuyện tốt”

Tôi hơi bị bối rối trước những

gì mà anh ta nói, không khỏi cười

nói: “Chuyện đi nhận con gái sao

có thể tùy tiện như vậy?”

Anh ta liếc tôi một cái, có chút

giống như đang nhìn một đứa

ngốc: “Chị hai, chị sẽ không phải

thật sự cho rằng mẹ của tôi rất

rảnh rỗi, mà sẽ tìm chị nói chuyện đi?”

Rốt cuộc hôm nay anh ta

đang nói gì vậy?

Tôi không hiểu: “ Ý cậu là gì?”

Hôm nay Lâm Uyên đã tìm ta hỏi

những câu hỏi kỳ quái, mặc dù

trong lòng tôi khó hiểu, nhưng

cũng không có cảm thấy có cái gì lạ.

Lúc này Trần Húc Diệu lại

nhắc đến, tôi đã hơi nghỉ ngờ.

“Hắc!” Anh ta có chút khinh

thường tơi: “Với trí thông minh này

của cô, thật sự may mắn khi gả cho

Phó Thắng Nam. Trước đó tôi đã

từng nói cô và mẹ tôi có lông mày

giống nhau, hơn nữa Lâm Hạnh

Nguyên cũng giống như vậy, cô

thật sự cho rằng trên thế giới sẽ có

người vô duyên vô cớ giống nhau

như vậy?”

Tôi nhíu mày: “Ý cậu là gì?”

Tôi vẫn không hiểu, anh ta liếc

nhìn tôi và nói: “Nghĩa là mẹ tôi đã

lấy ADN của cô và AND của Lâm

Hạnh Nguyên đề làm xét nghiệm

quan hệ cha con.”

Nói đến đây, anh ta ngược lại

là có chút khó hiểu nói: “Ban đầu

tôi cứ tưởng sẽ là cô, nhưng không

nghĩ tới kết quả xét nghiệm quan

hệ cha con lại là Lâm Hạnh

Nguyên.”

Trong lòng tôi chất thành một

đống câu hỏi, nhìn đại sảnh, cảm

thấy nơi đây không tiện đề hỏi, dứt

khoát kéo Trần Húc Diệu đến

phòng trà trên hành lang.

Nhìn anh ta, tôi nghiêm túc

nói: “Chỉ vì tôi hơi giống tổng giám

đốc Lâm mà cậu lại lấy trộm AND

của tôi để đi xét nghiệm quan hệ

cha con?”

Anh ta cong môi lên: “ Dĩ

nhiên là không phải, mẹ tôi đã tìm

đứa con gái thất lạc hơn hai mươi

năm, bà ấy đã kiên trì nhiều năm

như vậy nhưng mà vẫn không có

manh mối, cô cùng Lâm Hạnh

Nguyên lại có nhiều điềm giống với

ấy, mẹ tôi ngay từ đầu không biết

cô và Lâm Hạnh Nguyên ai mới

đúng là con gái của bà ấy, cho nên

bà ấy đã sắp xếp để Phó Thắng

Nam đưa cô và Lâm Hạnh Nguyên

đến gặp riêng, và sau đó làm xét

nghiệm quan hệ cha con.”

Tôi không tò mò về việc tôi và

Lâm Hạnh Nguyên có điểm giống

nhau, tôi tò mò chính là, Phó Thắng

Nam đưa ta đi gặp Lâm Uyên, căn

bản không phải vì cứu Vũ Linh, mà

là anh đến đề cho Lâm Uyên một

cái nhân tình.

Mà tôi, người ở trong toàn bộ

sự việc, lại hoàn toàn không biết gì cả.

“Ban đầu Lâm Hạnh Nguyên

có biết những chuyện này không?”

Tôi nói, cảm thấy ở trong lòng hơi

khó chịu.

Anh ta gật đầu: “ Phó Thắng

Nam hẳn là đã nói qua cho chị ta

biết, về sau chị ta rất hay gần gũi

với mẹ tôi, xem ra không giống

không biết gì hết.”

Tôi có chút muốn cười, cho

nên, cho nên toàn bộ câu chuyện,

chỉ có tôi là người duy nhất không biết.

“Hì hì!” Tôi muốn cười, nhưng

là cười không nổi, tôi giống như là

một kẻ ngốc, sợ ngày nào đó bị

bán đi mà cũng không biết.

Thấy sắc mặt của tôi không

tốt, Trần Húc Diệu dừng lại, có lẽ là

nhận ra điều gì đó, anh ta thu lại

cảm xúc, có chút đau lòng nhìn tôi:

“Cô cũng đừng nghĩ quá nhiều,

việc này không có nói cho cô biết,

là lo lắng sợ cô nghĩ lung tung, mà

mọi người còn chưa xác định được,

cho nên……”

“Cho nên, các ngươi liền giấu

diếm tôi? Coi như là một đứa

ngốc?” Tôi mờ miệng, trong lòng

rất là khó chịu.

Anh ta nhíu mày: “Thẩm Xuân

Hinh, cô biết tôi không có ý đó.”

“Tôi không biết!” Trà lời lại bốn

chữ của anh ta, tôi ra khỏi phòng

trà, tôi nghĩ rằng chỉ cần mình đủ

tốt và tin tường những người khác,

thì sẽ không bị tổn thương, nhưng

tôi thực sự quá ngây thơ, tôi đã có

rất nhiều đau khổ.

Trong đại sảnh, tới không ít

người, đều là chút quan chức cao

cấp, Lâm Hạnh Nguyên ở trong

đám người đặc biệt bắt mắt, bị

Lâm Uyển và Mộ Chí Chí Kính lôi

kéo đến chào hỏi với mọi người,

bọn họ giới thiệu cô ta với tất cả

mọi người, xinh đẹp lại ấm áp.

Đúng vậy a, có một số người

từ khi sinh ra đã được ban vận may.

Tiếp nhận cảm xúc của mình

đi loanh quanh trong khu ăn uống,

cuộc sống dù buồn đến mấy cũng

phải ăn ngon, đứa nhỏ trong bụng

còn muốn lớn lên.

Tôi chăm chú vào đồ ăn, và vô

tình đυ.ng vào người nào đó, chiếc

bánh bơ vừa đặt trên đĩa lăn đi lăn

lại vài vòng đυ.ng trúng bộ đồ của ai đó

“Xin lỗi..” Tôi ngầng đầu, lọt

vào trong tầm mắt chính là khuôn

mặt nghiêm nghị của Kiều Cảnh Thần.

Tôi thu lại cơn giận, tôi rút lại

lời xin lỗi ban đầu, loại tình huống

này, xin lỗ hay không xin lỗi cũng

vô ích, ngược lại sẽ dẫn tới những

tranh cãi không đáng có.

Tôi không muốn tranh cãi,

nhưng không có nghĩa là Kiểu

Cảnh Thần không muốn, nhìn tôi,

anh ta cưỡi lạnh: “Thầm Xuân Hinh,

bây gið cô có phải đang đặc biệt

tức giận? Đặc biệt ghen ty, Lâm

Hạnh Nguyên là con gái của Lâm

Uyên, đồng nghĩa với việc cuộc

sống của cô ấy sẽ bị đảo lộn, trờ

thành một người cao quý, còn một

người bước ra từ khu ổ chuột như

cô, dù có cố gắng đến đâu, cô

cũng không xứng với Thắng Nam.”

Tôi đặt thức ăn ở trong tay

xuống, nhướng mày nhìn về anh ta:

“Tôi không xứng, chẳng lẽ là Kiều

tổng xứng?”

“Cô…” Anh ta tức giận, muốn phản bác.

Tôi nhẹ giọng ngắt lời: “Tôi và

Phó Thắng Nam đã kết hôn, cũng

đã có con, Kiều tổng luôn thích chế

nhạo tôi, là bởi vì trong tiềm thức

anh cảm thấy mình không xứng với

Lâm Hạnh Nguyên? Trong lòng

anh tự ti không có chỗ phát tiết,

cho nên mới tìm tôi?”

“Nói bậy!” Anh ta tức giận làm

cho khuôn mặt đỏ bừng, đem âu

phục trên người cởi ra, ném qua tôi:

“Cô mau đem áo giặt sạch sẽ cho tôi.

Chương 68: Giới hạn của Lâm Hạnh Nguyên Đôi khi tôi cảm thấy Kiểu

Cảnh Thần rất đáng yêu. Mỗi lần

anh ấy cảm thấy khó chịu với tôi,

muốn cãi nhau với tôi. Anh ấy lại

giống như lúc này tự trút giận lên

chính mình.

Nếu không nói lại tôi, anh ấy

sẽ làm cho tôi khó xử.

Nhìn bộ đồ vest trên tay mình,

tôi nhíu mày nói: “Tổng giám đốc

Kiều, bộ quần áo này hãy giao cho

tôi xử lí đi. Nếu anh mặc quần áo

ướt đi lại ð đây, hình tượng của anh

sẽ không xứng với Lâm Hạnh

Nguyên đâu.

“Đề tôi nghĩ cách!” Tiệc sinh

nhật đã bắt đầu, Lâm Uyên cất

giọng nói tao nhã, không muốn nói

thêm lời nào. Mang đồ ăn trong tay

đi đến bên cạnh Lâm Hạnh

Nguyên đưa đồ ăn cho cô.

Vẻ mặt Lâm Hạnh Nguyên

không được tốt, nghi ngờ nhìn lại

đúng lúc trông thấy tôi. Gương mặt

xinh đẹp bỗng nð nụ cười vừa

khıêυ khí©h lại vừa khinh thường.

Nhàn nhạt liếc mắt nhìn lại bộ

đồ đang cầm trong tay, cảm thấy

đau đầu. Phó Thắng Nam không

biết từ nơi nào, cầm một hộp quà

nhỏ trên tay đi đến chỗ tôi.

Nói với một gương mặt lạnh

lùng: “Quà sinh nhật của tổng giám đốc Lâm”

Nói xong, anh bí mật đưa hộp

quà trong tay cho tôi, nhìn thấy

quần áo trong tay tôi, anh nhíu mày

hỏi: “Của ai vậy?”

Anh ta sốt ruột liếc mắt nhìn

rồi nói: “Vứt nó đi!”

“Kiều Cảnh Thần, lúc nãy

không cần thận đã vô tình đυ.ng

vào một số thứ” Tôi nói, ánh mắt

rơi lên món quà trong hộp. “Anh

chuẩn bị à?”

Bữa tiệc lúc này trờ nên sôi

động hơn, Lâm Hạnh Nguyên bị

tổng giám đốc Lâm đưa lên sân

khấu, tôi nheo mắt nói: “Giám đốc

Phó không làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”

Tâm trạng anh không tốt, lạnh

lùng nói: “Thẩm Xuân Hinh, có phải

em nên giải thích cho anh biết em

và Thẩm Minh Thành quen biết

nhau như thế nào không?”

Nếu là nửa tiếng trước, tôi

nhất định sẽ giải thích với anh ấy,

nhưng bây giờ thì tôi không muốn

giải thích một chút nào.

Tôi đi đến cạnh thùng rác,

ném thẳng bộ đồ của Kiều Cảnh

Thần vào đó rồi lạnh lùng nói:

“Không có gì giải thích cả, giám

đốc Phó thấy sao thì nó là như vậy.

Trên sân khấu, Lâm Hạnh

Nguyên và Lâm Uyền đang diễn

cảnh mẹ con thân tình. Sau khi thể

hiện tình mẹ con xong, Lâm Uyền

đã quyết định đưa năm mươi phần

trăm tài sản của mình cho Lâm

Hạnh Nguyên quản lý. Hạnh

Nguyên sẽ vào công ty Lâm Uyền

để học các kỹ năng quản lý.

Cùng lúc đó thì Lâm Hạnh

Nguyên cũng chuyền đến sống

cùng với Lâm Uyển, dù sao cũng là

đứa con gái từng thất lạc tìm lại

được.() cũng đã lên nắm quyền,

không cần nói thêm về thế lực chỉ

cần đứng cạnh bà, thì cho dù ở

Bắc Kinh hay Giang Thành thì Lâm

Hạnh Nguyên cũng có thề đi qua.

Sắc mặt của Phó Thắng Nam

rất xấu, nhưng vì đang trong ©ôи ŧɧịt̠

tiệc nên không định cãi nhau với

tôi, kiềm chế cảm xúc nói: “Một lát

nữa cô hãy là bạn nhảy của tôi.”

Tôi cười lạnh: “Giám đốc Phó

không sợ cô Lâm… à không là cô

Mạc, bây giờ anh đang là bạn nhảy

của cô Mạc mà, tôi không tham gia đâu.

“Thẩm Xuân Hinh!” Cổ tay bị

nắm lấy khiến cô thấy hơi đau, Phó

Thắng Nam kìm nén tức giận nói:

“Đừng giở tính cứng đầu.”

Tôi cứng đầu?

Tôi đang định cười, nhìn anh

ấy, tôi gật đầu: “Phó Thắng Nam,

anh thật sự không tầm thường… Lợi hại!”

Đảo mắt xung quanh tôi nhìn

thấy Thầm Minh Thành đang đi về

phía mình, tôi hất tay Phó Thắng

Nam ra, nhanh chóng đi về phía

anh ấy. Đôi khi ác quỷ còn tốt hơn

thiên thần nhiều.

Thẩm Minh Thành nheo mắt

lại, nhìn tôi đang đi về phía anh ta,

khóe môi nhếch lên: “Cô gái, đây là

lần đầu em chủ động đi về phía

anh như thế này đó!”

Nhìn thấy sự u ám trong ánh

mắt anh ấy, tôi nói: “Lúc nào tôi mới

có thể ra về?”

“Lúc nào cũng được!” Anh ta

nhún vai, nhướng mày hơi cao hơn

một chút, lộ ra một ít ý cười: “Muốn

đi đâu?”

Anh ấy chỉ nói rằng tôi đi cùng

anh ấy đến buổi tiệc, cũng không

nói thêm gì. Điều đó có nghĩa là tôi

chỉ cần đến đây thì tôi có thể rời đi

bất cứ lúc nào.

Nghĩ đến đây, tôi rũ mắt nhìn

hộp quà trong tay mình, giương

mắt nhìn Lâm Uyển đã phát biểu xong.

Tôi mang hộp quà đi đến chỗ

Lâm Uyển. Bà ấy vẫn như mọi khi,

nð một nụ cười một cách duyên

dáng khi nhìn thấy tôi: “Cô Thẩm,

hôm nay khách đông quá, tôi phải

quan tâm nhiều thứ nên chưa đón

tiếp cô chu đáo.”

Tôi cười nhẹ, trong vô thức lại

trở nên xa cách nói: “Bà Lâm, bà

thật là khách sáo. Đây là quà sinh

nhật tôi chuẩn bị cho bà. Chúc bà

sinh nhật vui vẻ, trẻ mãi không già.”

Bà ấy không khỏi nheo mắt

cười, có thề thấy tối nay bà ấy rất

vui vẻ. Nhận lấy hộp quà, bà ấy nói:

“Cô Thẩm, cô khách sáo quá, tôi

xin nhận lời chúc của cô.”

Mộ Chí Kính đưa Lâm Hạnh

Nguyên đi tiếp khách xung quanh

nhìn thấy tôi và Lâm Uyền đang vui

vẻ nói chuyện, ghé vào tai Lâm

Hạnh Nguyên nói vài câu, sau đó đi

về phía tôi.

Ánh mắt của Lâm Hạnh

Nguyên nhìn phía tôi có hơi trùng

xuống, nhưng sau đó không nhìn nữa.

Mộ Chí Kính tuy rằng đã vào

tuổi trung niên nhưng thân hình

ông ất lại cao lớn, khí chất và thần

thái trên mặt vẫn hơn người. Nhìn

tôi với đôi mắt có nét yêu thương

nói: “Cháu là Thẩm Xuân Hinh?”

Tôi gật đầu, không khiêm tốn

nhưng cũng không hống hách nói:

“Chào ông Mội!”

“Ha ha!” Ông ấy đột nhiên bật

cười, nhìn Lâm Uyển đang đứng

cạnh: “Cô gái này có hơi giống anh

lúc nhỏ, không chỉ giống anh mà

cả tính cách cứng rắn cũng rất

giống.”

Lâm Uyển gật đầu, ánh mắt

trở nên dịu dàng hơn, cười nói:

“Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, em

cũng cảm thấy như vậy. Nếu không

nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN,

em đã nghĩ là cô ấy!”

“Con gái.” Mộ Chí Kính nhìn

tôi nói: “Tôi gọi cháu như vậy được

chứ?”

Tôi gật nhẹ đầu, một số

chuyện trong trí nhớ được gợi lại,

có thể đã qua quá lâu. Nhưng

trong một thoáng mơ hồ, tôi không

nhớ được rõ ràng, chỉ nhớ âm

thanh này có hơi quen thuộc.

“Ba mẹ con…”

“Ba mẹ!” Lâm Hạnh Nguyên

cắt ngang lời Mộ Chí Kính đang

định nói, Lâm Hạnh Nguyên duyên

dáng đi đến trên đôi giày cao gót

và ly rượu sâm banh, nhìn Lâm

Uyển và Mộ Chí Kính nói: “Chú

Trần có chuyện muốn nói với hai

người, đang chờ ở tầng hai ạ!”

Mộ Chí Kính và Lâm Uyền bất

ngờ, dừng lại nhìn tôi một chút nói:

“Cô Thẩm thứ lỗi, chúng tôi có việc

đi trước, cô cần gì thì nói với Hạnh

Nguyên nhé!”

Nói xong, hai người cùng nhau

đi lên tầng hai.

Đề tôi ở lại đối mặt với Lâm

Hạnh Nguyên.

“Cô Thầm, chúng ta nói

chuyện một lát đi?” Lâm Hạnh

Nguyên mờ miệng, trong ánh mắt

có vài phần kiêu ngạo.

Trong biệt thự hiện giờ có rất

nhiều người qua lại, có người quen

biết, có người không quen biết.

Tâm trạng tôi không tốt là thật,

không đề ý đến cô ta cũng là thật.

Thờ dài một hơi, tôi mở miệng

nói: “Cô Lâm có thể cách xa tôi

một chút được không? Chúng ta

không có chuyện gì đề nói cả.”

“Đây là nhà của mẹ tôi, cô

Thẩm muốn tôi cách xa ð đâu

đây?” Lời nói này phát ra mang

theo hàm ý châm chọc.

Tôi bật cười: “Thật là, tôi lại

quên mất, bây giờ cô không phải

Lục Hạnh Nguyên mà là Lâm Hạnh

Nguyên.”

Dừng lại một chút, tôi cười

gượng: “Nếu là địa bàn của cô, vậy

tôi tự tránh xa một chút, có thể chứ?”

“Thầm Xuân Hinh, làm thế nào

cô mới rời khỏi Phó Thắng Nam?”

Lâm Hạnh Nguyên chặn đường tôi:

“Phó Thắng Nam là con người tài

hoa xuất chúng. Chỉ có những

người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp

mới có thể xứng với anh ấy. Thầm

Xuân Hinh, cô biết rõ, cô không

xứng đáng.