Bây giờ Phó Khanh Thần tạm thời không thể rời xa An Hạ được, chỉ có thể tiếp tục giữa cậu ở bên cạnh.
──Tức quá đi:)
Chuyện này còn khó chịu hơn chuyện anh bị lỗ mất ba trăm triệu.
Dưới ánh nhìn của An Hạ, Phó Khanh Thần gượng cười nói:
“Không có chuyện gì, chỉ là muốn gọi cậu mà thôi.”
An Hạ hơi khó hiểu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói:
“Vâng, sếp Phó.”
[Sao Phó Khanh Thần cũng có thói quen tùy tiện gọi tên người khác vậy chứ, bác bảo an ở ga-ra cũng có thói quen này.
Nhưng dù sao bác ấy làm vậy cũng là vì tuổi tác đã cao, đầu óc hơi chậm chạp nên mới có tật đó.
Nhưng tiểu giám đốc Phó tuổi tác vẫn còn trẻ vậy mà cũng…]
“Trợ lý An!”
Phó Khanh Thần lại gọi to:
“Đã chuẩn bị xong tài liệu cho cuộc họp chưa?”
Dòng suy nghĩ hỗn loạn của An Hạ bị gián đoạn: “Đều chuẩn bị xong rồi ạ.”
[Hôm qua trước khi tan làm anh đã hỏi tôi vấn đề này rồi, sao bây giờ lại hỏi nữa, chẳng lẽ đầu óc thật sự bị chậm chạp.]
Phó Khanh Thần: “..”
Cậu đúng là lắm miệng, sao cứ phải hỏi đi hỏi lại vấn đề này chứ!
*
Tiểu giám đốc Phó đầu óc không được nhanh nhẹn cả buổi sáng đều vô cùng u ám, ngồi trên ghế của mình lặng lẽ toát ra sự u ám như một cây nấm độc.
Nhưng vẻ mặt của trợ lý nhỏ An Hạ của anh lại như mùa xuân tràn đầy ấm áp, trong lòng không ngừng cười.
Bởi vì hôm nay là ngày lãnh lương hàng tháng, cuối cùng cậu cũng được nhận lương!
[Đây là tất cả những gì mình xứng đáng nhận được cho sự chăm chỉ pha cà phê mỗi ngày của mình!]
Có tiền rồi thì vấn đề có lớn đến mấy cũng chẳng còn to tát nữa.
Tâm trạng của An Hạ vô cùng tốt, cậu lén duỗi eo rồi tính vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, tiện thể trốn trong đó lén lút lười biếng một lúc.
Trước khi đi cậu vẫn không quên thông báo tung tích của cậu cho Phó Khanh Thần biết.
[Chỉ cần mình đủ tự nhiên thì Phó Khánh Thần sẽ không biết được mình lén lười biếng.]
Tiểu giám đốc Phó đang u sầu: Tôi nghe thấy hết đó, hai tai đều nghe rõ!
Nhưng khi An Hạ còn chưa kịp bước vào cửa nhà vệ sinh thì nghe thấy một giọng nam quen thuộc từ trong nhà vệ sinh truyền đến:
“Sao chú đi ị không xả nước!”
Oẹ!
Còn có tiếng đầy sinh động nữa!
An Hạ vừa nhấc chân lên lập tức hạ xuống.
Giọng nói này có hơi quen thuộc.
Sao lại thấy giống giọng nói ngọt ngào của omega Bạch Thư Nam…
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi không xả nước, đừng có ngậm máu phun người!”
Một giọng nói thô lỗ khác lập tức phản bác lại Bạch Thư Nam.
Đây cũng là “người quen cũ" của An Hạ, chuyên viên phân tích đầu tư của phòng Tài vụ, Triệu Bằng.
Phòng làm việc của Triệu Bằng ở tầng hai mươi lăm, còn An Hạ làm việc trong văn phòng của Phó Khanh Thần ở tầng trên cùng, tầng ba mươi, theo lẽ thường thì hai người họ sẽ không chạm mặt nhau.
Nhưng Triệu Bằng có một tật xấu── đi vệ sinh xong không bao giờ xả nước!
Để tránh bị phát hiện, ông ta thậm chí còn thích đến các nhà vệ sinh ở tầng khác để đi vệ sinh.
Không ngờ hôm nay ông ta còn dám chạy lên tầng cao nhất!
[Đứa nào đi vệ sinh không xả nước thì đều đi chết đi!]
Một tiếng hét đầy phẫn nộ doạ cho Phó Khanh Thần phải giật mình.
Ai?!
Ai không xả nước!
Bạch Thư Nam vô cùng tức giận khi nghe lời nguỵ biện của người đàn ông trung niên trước mặt, sau khi bị đuổi, cậu ta đã phải mất bao công sức mới lấy được thân phận nhân viên quét dọn để quay trở lại Phó thị.
Để có thể tiếp cận Phó Khanh Thần, cậu ta còn đặc biệt chạy đến tầng ba mươi.
Ai mà biết được cậu ta mới đi làm được nửa ngày đã gặp phải một người ý thức kém như vậy.
“Cả cái nhà vệ sinh trừ chú ra thì không còn ai khác, nếu không phải chú thì còn ai vào đây chứ!”
Triệu Bằng vẫn cãi ngang:
“Đưa bằng chứng đây, cậu có bản lĩnh thì đưa bằng chứng chứng minh đống phân này là của tôi ra đây.”
Mẹ nó, ai mà muốn chứng minh cái thứ chết tiệt này chứ.
Triệu Bằng rõ ràng là hiểu rõ điều này nên mới dám ngang ngược như thế.
Trong đầu An Hạ tự động xuất hiện những thông tin mới nhất của Triệu Bằng──
[Thì ra bình thường Triệu Bằng thích ăn tỏi nhất, hơn nữa còn không thích đánh răng, không chỉ khi mở miệng ra mà khi đi đại tiện cũng bốc mùi hôi thối đó.
Ông ta không muốn bị đồng nghiệp cùng bộ phận chế giễu nên vẫn luôn chạy đến nhà vệ sinh ở khác đi vệ sinh.]