Ngày hôm sau, một bình hoa mới bị đặt ở trên bệ cao - Củ khoai tây nhỏ Phó Khanh Thần bất kể thế nào cũng đυ.ng không tới cái bệ cao.】
【 Phụt… Vốn dĩ tiểu tổng giám đốc Phó lúc 5 tuổi vẫn còn là đứa nhóc bụ bẫm mà? Vì buổi tối không muốn ngủ cùng với bố còn cố ý đái dầm, hahahahahahaha…】
Trong thông tin hóng hớt đưa ra một bức ảnh chỉ một mình An Hạ mới nhìn thấy được, nhưng tiếng cười của cậu như sấm rền bên tai, lịch sự đen tối bị đọc đi đọc lại khiến Phó Khanh Thần không thể điềm tĩnh được nữa.
Đủ rồi, có thể đưa cho anh một cái quần đùi để che đi sự xấu hổ đi.
Lúc này hắn chẳng khác nào khoả thân chạy trước mặt An Hạ.
Cha mẹ vẫn còn đang công khai tình cảm, xử lý tàn cục lại để đứa con trai là anh đây làm đi.
Phó Khanh Thần đứng dậy kêu một tiếng:
“ Vệ sĩ, mang thư ký này rời đi đi, không phải cô cảm thấy quán lẩu này bẩn sao, sau này tất cả các quán ăn dưới danh nghĩa Phó thị đều phải liệt cô ta vào danh sách đen.
Bất kỳ quán ăn nào cũng đều không được mở cửa cho cô ta!”
“ Dạ vâng, sếp Phó.”
Bỗng nhiên, vài người cao to cường tráng mặc đồ đen đeo kính râm không biết từ xó xỉnh nào phóng vụt ra, đỡ thư ký mang cô ta ra khỏi quán lẩu.
An Hạ bỗng chốc trợn to mắt:
【 V*** chưởng! Thuật biến hình!】
Sau khi giải quyết thành công nguy cơ không tính là quá nghiêm trọng của gia đình, tâm trạng của tiểu tổng giám đốc Phó cực kỳ tốt.
Cuối cùng lúc này anh có thể tử tế ăn cơm được rồi đi.
Trên mặt Phó Khanh Thần không lộ rõ, trong lòng chắc là đã nở hoa rồi, giơ đũa lên duỗi về nồi lẩu trước mặt –
“ Mọi người chắc là đã ăn no rồi đi, chúng ta trước tiên giải tán đi.”
Phó phu nhân nắm lấy cánh tay chồng tươi cười đứng dậy, cũng thuận tiện cực kỳ săn sóc mà lấy đi đôi đũa trong tay con trai:
“ Khanh Thần, mẹ nhớ con có nói là chiều nay còn có một cuộc đàm phán thương lượng với nhà họ Cung, lúc này con nhất định là rất vội đi.
Bố mẹ không chiếm dụng thời gian của con thêm nữa, con nên quay lại công ty chuẩn bị cho tốt đi.”
Phó Khanh Thần đã đói đến mức run tay miễn cưỡng nhếch khóe miệng:
“ … Vâng ạ.”
Trước khi rời đi Phó phu nhân cũng không quên nói Sawadika với anh họ da đen rồi cùng nhau rời đi, cả phòng riêng bỗng nhiên chỉ còn thừa lại ba người cùng với một cái bàn lẩu.
Nhân viên phục vụ trải qua huấn luyện lại lần lượt đi vào, chỉ chốc lát sau, trong phòng riêng chỉ còn thừa lại Phó Khanh Thần, An Hạ, còn có Giản Ôn Luân ba người bọn họ.
“ Đợi đã, tại sao mấy người dọn dẹp vệ sinh lại chuyển toàn bộ bàn đi vậy?”
Nhân viên phục vụ bận rộn chuyển bàn, đầu cũng không quay lại mà trả lời vấn đề của Phó Khanh Thần:
“ Đây chính là tính năng độc quyền của cửa hàng chúng tôi, chàng trai trẻ phiền cậu một chút ha, cảm ơn ha.”
Phó Khanh Thần không nói nên lời, chỉ có thể nhìn chăm chú người đến người đi trong phòng riêng, ồn ào nhốn nháo, mà anh chỉ có một mình cô đơn tịch mịch.
Yên lặng cô đơn học tập, trăng tàn mông lung, thành phố to như vậy lại không chứa được một người nhỏ bé như anh…
【 Hahahahaha! Cung Kình Vũ sáng sớm hôm nay ra ngoài mặc ngược qυầи ɭóŧ rồi! Anh ta ngay lập tức đại diện cho Cung thị đàm phán cùng Phó thị, ngay cả cơ hội để thay cũng không có nữa rồi! Hahahahaha…】
Cung Kình Vũ?
Cái tên này có hơi quen thuộc.
Đây không phải là “ vai công chính” mù quáng trong tình yêu mà An Hạ đã từng nói tới sao!
Phó Khanh Thần người vẫn còn đang lạnh lẽo cô đơn đáy mắt lóe lên một tia sáng.
Anh cương quyết đứng dậy.
“ Trợ lý An, tôi bỗng nhiên chợt nhớ ra vẫn còn một vài tài liệu vẫn chưa chuẩn bị tốt, chúng ta bây giờ quay về công ty!”
An Hạ vẫn còn đang cười ha ha có chút không tình nguyện, cậu không dễ gì mới dựa theo cơ hội “ bắt gian” để lười biếng một lần, tại sao lại nhanh như vậy đã phải quay về làm việc rồi.
【 Làm việc mệt chết đi được, buông tha cho kẻ bán mạng cho tư bản đáng thương này đi mà.】
Phó Khanh Thần sắc mặt không đổi: “ Lúc nữa sẽ phát tiền thưởng cho cậu, 10 vạn.”
“ Được ạ sếp Phó!”
【 Mệt cái gì mà mệt, mệt mới đúng, thoải mái là để dành cho người chết!】
Bạn nhỏ Tiểu Giản trong trẻo trước mắt vẫn không biết tại sao hai người này bỗng nhiên lại nảy sinh nhiệt tình lớn như vậy với công việc.