Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Phản Diện Luôn Lợi Dụng Tôi Ăn Dưa

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên trong phòng riêng ngăn nắp sạch sẽ, năm người ngồi vây quanh nồi lẩu đang sôi sùng sục sôi nổi trò chuyện.

Phó phu nhân vừa nhanh chóng gắp một viên rau vừa mới nấu chín trong nồi bỏ vào trong đĩa nước chấm, vừa trút bỏ đau khổ của bản thân với con trai:

“ Ba con chính là một tên bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp! Bao nhiêu năm như vậy rồi cũng chỉ biết đưa tiền đưa tiền đưa tiền, ông ấy cái gì cũng đều không nói!

Cho dù mẹ có trợn mắt nhìn trời, ông ý cũng cho rằng mẹ muốn mua sao trên trời.

Mẹ của con là loại người chỉ quan tâm đến tiền bạc thôi sao!”

“ Đúng đúng đúng! Mẹ không phải là loại người đó.”

Phó Khanh Thần ngoài miệng đáp ứng lời nói của mẹ, duỗi tay muốn gắp miếng dạ dày bò cuối cùng, nhưng rõ ràng tốc độ của Phó phu nhân nhanh hơn so với anh.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó phu nhân đem miếng dạ dày bò giai giòn thấm đẫm gia vị cho vào trong miệng bà.

Tiểu tổng giám đốc Phó từ lúc tỉnh dậy đến giờ mới uống một Americano đá:...

Lại nhìn trong bát của những người khác hoặc ít hoặc nhiều đều là chiến lợi phẩm, chỉ có anh, bởi vì ngồi bên cạnh mẹ mà một miếng cũng không giành được.

:)

Đến tột cùng là kẻ nào đề xuất đi ăn lẩu vậy.

“ Thủ phạm chính” An Hạ đang nhét đầy miệng một miếng phủ trúc tẩm dầu cay, chú ý thấy sau khi ánh mắt của Phó Khanh Thần lướt qua cậu có chút nghi ngờ.

Sao người này không ăn cái gì hết vậy?

【 Không hổ là tiểu tổng giám đốc Phó, chỉ dựa vào một cốc Americano đá chống đỡ đến bây giờ.

Nhưng bây giờ không ăn thì không tốt lắm, đến lúc lão sếp Phó đến thì càng không ăn được nữa, nữ thư ký kia có thể đi cùng bên cạnh ông ấy nha!】

An Hạ lo lắng mà nhìn thoáng qua nồi lẩu bơ đang sôi sùng sục, suy nghĩ xem có nên bảo phục vụ mang lên thêm một vài món nữa hay không.

Bao nhiêu người bao nhiêu miệng ăn như vậy, vài đĩa thịt như thế này làm sao mà đủ được.

Bỗng nhiên không kịp đề phòng nghe thấy thông tin cha mình sắp tới, Phó Khanh Thần theo bản năng mà nhìn mẹ ở bên cạnh vẫn còn đang lớn tiếng thảo phạt.

Bây giờ bà đang kể về thói quen mua sắm độc đáo của chồng mình:

“ Mẹ đều đã nói là mẹ không thích mua quá nhiều túi, bốn năm chục cái là đủ dùng rồi.

Nhưng mà ông ấy thế nào cũng phải cứng đầu với mẹ, dăm bữa lại bảo người mang túi đến cho mẹ, phòng để quần áo rất nhanh đã không còn chỗ để nữa rồi, mẹ lại phải chọn một vài cái đem để sang một phòng khác.

Ông ấy rõ ràng biết mẹ bị bệnh khó lựa chọn, đây rõ ràng là muốn mẹ bị ngột ngạt sao!”

Phó phu nhân một tay khuấy bánh trôi nước, một tay giơ túi xách kim cương bên cạnh lên.

“ Ông ấy còn đặc biệt thích mua số chẵn, bây giờ mẹ còn không biết nên xách cái nào đi ra ngoài nữa.

Khanh Thần, con nói xem cha con có phải là kẻ vô tri hay không.”

Phó Khanh Thần… Phó Khanh Thần cái gì cũng đều không dám nói, anh há miệng thở dốc, ánh mắt lướt qua mẹ mình nhìn về phía cửa phòng.

- Người cha vô tri của hắn không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng, đi theo bên cạnh còn có nữ thư ký trang điểm xinh đẹp lộng lẫy.

Phó Văn Thành chân trước vừa bước vào cửa phòng riêng, chân sau đã nghe thấy Tô Nhã Tố vợ mình ở trong phòng hô to ông là kẻ vô tri.

Ông chầm chậm lướt qua những người ở trong phòng, không giận tự uy.

Áp lực từ nguyên tổng giám đốc Phó khiến mọi người trong phòng riêng im lặng.

An Hạ lặng lẽ nhét một viên tôm vào trong miệng.

【 Lão sếp Phó nhìn cũng thật là doạ người, ai mà có thể tưởng tượng được một người nghiêm túc ít nói sau lưng lại rất thích đi đến quán cafe mèo nựng mèo đâu, nếu như không phải cân nhắc đến uy nghiêm của người đứng đầu gia tộc, chắc chắn ông sẽ nuôi mấy con trong nhà.】

Không nghĩ đến cha từ trước tới nay luôn nghiêm túc thế mà lại có sở thích như vậy, người cha uy nghiêm đáng kính trong lòng Phó Khanh Thần bỗng chốc trở nên bình dân hơn.

Chính vào lúc bầu không khí đang yên tĩnh như thế này, nữ thư ký bỗng nhiên che miệng cười duyên một tiếng, đôi mắt gắn lông mi giả rất nhanh bay thẳng lên không trung:

“ Bà Phó, không nghĩ tới ngài vẫn còn thích ăn cơm ở trong cái loại quán ăn nhỏ đầy ruồi như thế này, cũng không biết đồ ở trong này liệu có sạch sẽ hay không, liệu ăn vào có bị đau bụng hay không chứ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »