【 Để tôi xem xem hai người các anh làm cách nào mà quen biết… Ồ~ Hoá ra có một khoảng thời gian Bạch Thư Nam muốn gia nhập vào giới giải trí, cho nên mới coi trọng tìm kiếm Giản Ôn Luân người trong nhà có công ty giải trí.
Nói như vậy, trong này vẫn còn có sự xuất hiện của tiểu tổng giám đốc Phó.】
Có anh? Không thể nào!
Phó Khanh Thần lại một lần nữa hóng chuyện hóng đến tận trên đầu mình khiến sắc mặt hơi đen lại.
【 Đó là một ngày mưa to gió thét gào, tiểu tổng giám đốc Phó lại lần nữa nảy sinh mâu thuẫn với Bạch Thư Nam, nhưng anh cũng không dám làm bị thương người trong lòng, vậy nên chỉ có thể ở nhà một mình tự hờn dỗi.
Trùng hợp đúng lúc này, bạn tốt của anh Giản Ôn Luân đến nhà làm khách, sau khi hỏi qua tình hình anh ta không nhịn được mà cũng rất tò mò rốt cuộc vị Bạch Thư Nam này là thần thánh phương nào có thể khiến cho Phó Khanh Thần vì cậu ta mà trằn trọc không ngủ.】
【 Anh tò mò, anh đi tìm hiểu, một cái nhìn này khiến anh ta không từ bỏ được.
Anh! Đứa trẻ nhận được đầy đủ sự yêu thương chiều chuộng của mọi người trong nhà họ Giản! Nhất kiến chung tình với Bạch Thư Nam chỉ vì một cái quay đầu mỉm cười!
Sau khi nghe thấy Bạch Thư Nam muốn gia nhập giới giải trí, anh càng không ngại dùng tất cả mối quan hệ sâu rộng đem những tài nguyên tốt nhất tặng đến bên miệng của Bạch Thư Nam.】
An Hạ lên bổng xuống trầm:
【 Anh yêu đến hèn mọn, yêu đến sâu lắng, yêu đến chết đi sống lại!
‘ Bạch Thư Nam, anh thích em! Tim gan của anh, toàn thân trên dưới, mỗi một tế bào đều đang nói, anh thích em!’
Trên đây là đoạn trích trong lời thú tội của Giản Ôn Luân.】
【 Chẳng qua thật là đáng tiếc, bạn học Tiểu Giản trong toàn bộ cuốn tiểu thuyết chẳng qua là một cái bia đỡ đạn mà thôi, sau khi tận mắt nhìn thấy Bạch Thư Nam và Cung Kình Vũ hôn nhau liền tan nát con tim, sớm ra nước ngoài chữa trị vết thương lòng.】
“... Phụt.”
Phó Khanh Thần đang nói chuyện với Giản Ôn Luân không nhịn được mà thả ra một âm thanh bật cười nhỏ đến khó phát hiện giữa làn môi.
Anh không biết nên cười mấy câu bày tỏ cực kỳ xấu hổ này hay là nên cười Giản Ôn Luân trong tin đồn của An Hạ lại chỉ là một cái bia đỡ đạn nhỏ.
Dù sao thì bản thân anh cũng là đại boss cuối cùng mà.
Giờ này phút này, cảm giác ưu việt của tiểu tổng giám đốc Phó trong vai kẻ phản diện sau màn đã được thể hiện trọn vẹn.
An Hạ ăn xong chút dưa cuối cùng rồi mà vẫn chưa đã thèm, Giản Ôn Luân ở đầu bên kia điện thoại cũng bị Phó Khanh Thần gọi đến Phó thị.
Không lâu sau, bộ phận bảo vệ cuối cùng đem video giám sát mà Phó Khanh Thần muốn gửi tới.
Vừa nhìn, quả thật là sáng sớm nay chỉ có một mình Triệu Bằng đi vào nhà vệ sinh ở trên tầng 30.
Việc đến nước này, “ cả người lẫn tang vật đều bắt được”, Phó Khanh Thần ngay lập tức để cho bảo vệ lên lầu dẫn Triệu Bằng vẫn còn đang ở trong nhà vệ sinh ngụy biện rời đi.
Bên ngoài văn phòng vang lên một trận ồn ào, là tiếng la của Bạch Thư Nam:
“ Đmm! Hôm nay bố mày không dạy dỗ mày tử tế một trận thì bố mày không mang họ Bạch nữa!”
An Hạ tò mò mà mở cửa văn phòng, từ trong khe cửa thò đầu ra nhìn:
【 Vải l nha! Nhân vật chính Mary Sue đoan trang nhà ai lại đi làm nhân viên vệ sinh chứ!
Oa Oa Oa Oa! Đánh nhau rồi đánh nhau rồi, hai người này đánh nhau rồi!】
An Hạ dựa vào bên cửa xem trò vui, xem đến say mê thích thú, ánh mắt theo dõi hai người đánh trái đánh phải, chỉ thiếu điều có thêm hạt dưa nữa.
【 Không nghĩ đến Bạch Thư Nam còn biết đánh nhau nha, cái nắp bồn cầu cùng gậy thông cống trong tay vung cũng khí thế mạnh mẽ, vậy mà có thể khiến cho Triệu Bằng liên tiếp lùi bước!
Thân thủ thật tốt! Triệu Bằng ỷ vào ưu điểm thân thể cao to mà tránh được một cú đánh trực tiếp của gậy thông cống, trở tay đánh một cú đấm vào bụng, mà thân thể nhỏ bé của Bạch Thư Nam thực sự có thể chịu đựng được sao?】
【 Wuhoo! Thật sự là một né tránh hoàn hảo…】
Rốt cuộc Phó Khanh Thần không nhịn nổi nữa, từ chỗ ngồi đứng dậy đi đến bên cạnh An Hạ, cũng thò đầu ra bên ngoài xem trò vui cùng An Hạ.
Vóc dáng anh cực cao, dáng người ưu việt vai rộng chân dài không sót cái gì, lúc này dựa vào gần, thế mà lại có thể dễ dàng che được hoàn toàn bóng lưng của An Hạ.