Editor: Yu Hina
Thời Địch lúc này mới nhìn thấy Thời Tiểu Niệm từ trong thang máy đi ra, nghi ngờ nói, "Cô tại sao lại ở chỗ này, theo dõi chúng tôi? Cô lại tới dây dưa với Thiên Sơ"
"…"
Thời Tiểu Niệm từ cửa thang máy đi ra, lạnh lùng nhìn về cô ta, không nói gì.
Quan hệ chị em của hai người luôn luôn không hề tốt đẹp, nhưng xưa nay không chân chính trở mặt.
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới, Thời Địch ở sau lưng đối với cô luôn dùng loại ngữ khí này, xem thường cùng thù hận.
Khả năng chuyện ba năm trước có quan hệ với Thời Địch, Thời Tiểu Niệm đối với ý nghĩ này chắc chắn hơn một phần.
"Không đúng, cô không phải đến dây dưa Thiên Sơ." Thời Địch nhìn túi rác trên tay cô đột nhiên hiểu được, cười nhạo một tiếng, "Cô bây giờ đi theo Cung Âu, đâu còn nhớ tới Thiên Sơ, cô cũng ở Thiên Chi Cảng đi."
Cầm túi rác ở Thiên Chi Cảng, rõ ràng là cũng ở đây a.
Chị em các cô lại trở thành hàng xóm, thực sự là buồn cười.
"…"
Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nhìn em gái mình, khi mẹ nuôi muốn cô ký giấy đoạn tuyệt quan hệ, cô liền rõ quan hệ của mình với Cung Âu không giấu được Thời gia..
Đứng trước mặt Thời Địch, Thời Tiểu Niệm không nói một câu nói, hờ hững hướng tới thùng rác lớn, đem túi rác ném vào trong.
Phía sau cô truyền đến tiếng cười khinh bỉ của Thời Địch, "Cũng không biết là có phải cố ý hay không, đừng nói với tôi là cô vừa muốn bám vào Cung Âu, còn muốn dây dưa với Thiên Sơ đi, lại theo tới nơi này, chắc tôi phải sớm một chút dọn nhà đi, miễn cho đứa con trong bụng cùng chồng mình mỗi ngày bị các người làm cho buồn nôn."
Nghe vậy, lưng Thời Tiểu Niệm không khỏi thẳng lên.
Một luồng khí nóng chạy thẳng lên não, cô lựa chọn từ bỏ cũng không đổi được bình yên, thậm chí cũng vẫn bị nói xấu.
Đã như vậy, cô còn có cái gì có thể kiêng kỵ.
"Thời Địch."
Thời Tiểu Niệm gọi cô ta lại.
Thời Địch đang muốn đi về hướng khúc quanh, nghe được thanh âm cô ta dừng lại, ngạc nhiên lại khinh bỉ nhìn về phía cô, "Làm sao"
Thời Tiểu Niệm xoay người lại, hướng về phía Thời Địch đi đến, cười nhạt, nhẹ như mây gió nói, "Liên quan với chuyện đoạn tuyệt quan hệ, chị còn có một chút không rõ ràng, không bằng đi trong nhà em trao đổi một chút."
"trao đổi" Thời Địch nghi ngờ nhìn cô, "giờ còn có chuyện gì để nói, cô đi hỏi ba mẹ là được rồi, là bọn họ không muốn cô."
Là bọn họ không muốn cô.
Lại là một đòn.
Thời Tiểu Niệm đang muốn nói tiếp gì đó.
Cách đó không xa cánh cửa đột nhiên mở ra, bóng người thon dài của Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, bộ âu phục hàng hiệu màu bạc làm nổi bật lên khí chất nho nhã của hắn, mái tóc ngắn màu nâu được cắt tỉa gọn gàng, ngũ quan tinh xảo hiện ra nét âm nhu đẹp đẽ, nét mặt hờ hững không biểu cảm, khi nhìn thấy Thời Tiểu Niệm cùng Thời Địch đang đứng trên hành lang, bên trong đôi mắt bên lộ ra kinh ngạc, "Tiểu Niệm"
Hắn phản ứng đầu tiên gọi là tên của cô, mà không phải Thời Địch.
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, Thời Địch phản ứng nhưng là càng thêm kích động, đi tới bên cạnh Mộ Thiên Sơ, oán giận nói, "Sao anh lại gọi tên cô ta, Thiên Sơ"
Xảy ra chuyện gì.
Lần đầu tiên hắn gọi thẳng nhũ danh của Thời Tiểu Niệm, từ khi hắn mất trí nhớ tới nay chưa từng xảy ra chuyện này.
"Không có gì." Mộ Thiên Sơ thu hồi tầm mắt từ trên người Thời Tiểu Niệm, nhìn về phía Thời Địch bên cạnh, "anh chỉ là kỳ quái tại sao hai người lại ở cùng nhau."
Thời Địch đem cả trọng lượng cơ thể ép lên người Mộ Thiên Sơ, nhu nhược không xương dựa vào ngườ hắn, tuyên thệ chủ quyền chính mình, đôi mắt phẫn nộ oán hận nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ngoài miệng nói, "Không biết cô ta đang suy nghĩ gì, cô ta nói muốn cùng em tán gẫu chuyện đoạn tuyệt quan hệ gì đó, chuyện đó là do ba mẹ làm chủ
mà, không liên quan đến em"
Thời Tiểu Niệm nhìn hình ảnh hai người thân mật, cụp mắt xuống.
Cô phát hiện, từ khi ở Vân chi đảo trở về, lại đối mặt hai người này lúc, tâm tình cô tựa hồ không chút gợn sóng, đây là chuyện tốt đi.
"Thật không" Mộ Thiên Sơ nhìn về hướng Thời Tiểu Niệm, sắc mặt ôn hòa, "Vậy đi vào ngồi đi."
"…"
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mà nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, hắn lại mời cô
"Cái gì" Thời Địch khó có thể tin nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, muốn nói cái gì, Mộ Thiên Sơ đã nghiêng người sang một bên, nhường ra một con đường, mời Thời Tiểu Niệm đi vào, "Đi vào ngồi."
Nói xong, Mộ Thiên Sơ rút tay của Thời Địch ra, đi vào, hướng một bên người hầu nói, "Bưng mấy chén nước trái cây lại đây, lại chuẩn bị chút món tráng miệng."
"Thiên Sơ"
Thời Địch vội vã đuổi theo đi vào.
Thời Tiểu Niệm đứng ở ngoài cửa vài giây, dứt khoát đi vào.
Đi vào, Thời Tiểu Niệm liền phát hiện nơi này được trang hoàng đẹp hơn so với căn hộ Cung Âu cho cô không ít, căn hộ Cung Âu mua cho cô xong trực tiếp đến ở, không có sửa đổi.
Mà Mộ gia nơi này trang trí toàn bộ lại căn hộ như một tòa cung điện cho công chúa; cảm giác mộng ảo, hoa lệ, cổ kính toàn bộ đều có
Điều này làm cho Thời Tiểu Niệm nghĩ đến, Mộ Thiên Sơ đã từng cam kết sẽ cho Thời Địch một lễ cưới như công chúa.
Nguyên lai ở nhà, Mộ Thiên Sơ cũng đem Thời Địch như là công chúa để cưng chìu.
"Tiểu Niệm, tùy tiện ngồi."
Trong căn phòng khách to lớn, Mộ Thiên Sơ mời Thời Tiểu Niệm ngồi xuống, âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp ôn hòa, cảm giác như mùi vị gió xuân ấm áp.
"Cảm ơn."
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt gật đầu, ngồi xuống ghế Salon.
Thời Địch đứng ở một bên, tầm mắt ở trên người Mộ Thiên Sơ và Thời Tiểu Niệm vòng tới vòng lui, trên mặt có căm ghét.
Cô ta trực tiếp ngồi bên cạnh Thời Tiểu Niệm, ngăn cản tầm mắt Mộ Thiên Sơ, đem điện thoại di động vẫn đang cầm trên tay bỏ ra cạnh khay trà, đề phòng mà nhìn Thời Tiểu Niệm, "Cô muốn nói cái gì thì nói luôn đi rồi về."
Từ nhiều năm trước, khi Mộ Thiên Sơ mất đi ký ức, Thời Tiểu Niệm vừa đến tìm hắn, cô ta liền tiến vào tình trạng báo động.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm
ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại di động có cái ốp hình lỗ tai của trùm thỏ đáng yêu bên khay trà, cắn cắn môi, ngoài miệng nói, "Chính là chị muốn biết giấy đoạn tuyệt quan hệ đó lúc nào có hiệu lực, ba mẹ có phải là quyết tâm"
Làm thế nào để có thể cấy chương trình virus vào điện thoại di động
"Đương nhiên, ba mẹ đều ước gì cô cùng Thời gia chúng tôi sớm một chút đoạn tuyệt quan hệ." Thời Địch lôi kéo Mộ Thiên Sơ ngồi bên cạnh người, người hướng về thân thể hắn thân mật tới gần, "Nếu như cô muốn hỏi cái này, cô có thể đi được rồi."
Mộ Thiên Sơ không can dự vào chủ đề của bọn họ, tầm mắt nhưng là rơi trên người Thời Tiểu Niệm
"Thời Địch, em thật giống như không thích chị tiếp cận em tý nào."
Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm điện thoại di động nói, trong lòng không nghĩ ra được một biện pháp nào, làm thế nào mới có thể cầm được điện thoại di động.
"Đó là đương nhiên, một người vẫn luôn mơ tưởng tới chồng tôi, tôi đương nhiên là phải đề phòng." Thời Địch nói.
"Vậy ba năm trước, em đã đề phòng chị sao"
Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nói, ngước mắt thật sâu nhìn về phía Thời Địch
Lời của nàng vừa xong, Thời Địch đang nằm trong l*иg ngực Mộ Thiên Sơ động tác nhất thời cứng đờ, có chút kinh ngạc nhìn về phía cô, nhưng ngạc nhiên rất nhanh ở trong mắt biến mất.
Thời Địch khôi phục như thường, âm thanh lộ ra một tia thản nhiên trời sinh, "Tôi vẫn luôn đề phòng cô, chưa bao giờ ngừng."
"Có đúng không"
Thời Tiểu Niệm thấy thế trong lòng nắm chắc, ánh mắt lại một lần nữa nhìn về điện thoại di động phía trên khay trà, nên làm sao cầm được đây.
"Nước trái cây."
Người hầu bưng nước trái cây đi tới, lại rời đi chuẩn bị bánh ngọt.
"Tôi nói cô là có thể đi được rồi đấy, cô cùng Thời Gia chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ, Thiên Sơ cũng đã cùng tôi kết hôn, giữa chúng ta không có gì đáng nói rồi." Thời Địch thúc giục Thời Tiểu Niệm rời đi, "Xin cô đi đi, tốt nhất sau này đừng tiếp tục gặp mặt."
Mỗi lần Thời Tiểu Niệm vừa tiến tầm mắt của Mộ Thiên Sơ, cô ta đều cảm thấy căng thẳng.
Vốn cho rằng kết hôn sẽ khá hơn một chút, nhưng không nghĩ tới vẫn là như thế.
"…"
Thời Tiểu Niệm cũng rõ ràng chính mình không có gì lý do tiếp tục ngây ngô ở đây, nhưng không cầm được điện thoại di động cô lại không cam lòng.
Phản ứng đầu tiên sẽ không gạt người.
Xem vừa nãy Thời Địch đối với ba chữ "Ba năm trước" này vẻ mặt nhạy cảm như vậy, cô càng thêm tin tưởng chuyện này cùng Thời Địch không thể không có quan hệ.
"Anh đi rửa tay một tý." Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên đẩy Thời Địch ra đứng lên, thong thả
đi vào, bỗng nhiên lại quay đầu lại nhìn về phía Thời Địch, thuận miệng nói lên, "Đúng rồi, lớp make up trên mặt em hình như bị lem, em xem bảo người sửa sang lại
một chút đi."
"Cái gì lem ra"
Thời Địch là nữ diễn viên nên hết sức chú ý dung mạo, nghe vậy vội vã đứng lên, lôi kéo mấy người liền hướng phòng rửa tay vội vàng đi vào.
"Vậy em ngồi chờ một chút."
Ánh mắt Mộ Thiên Sơ ôn hòa nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, nhợt nhạt nở nụ cười, khuôn mặt dễ nhìn càng hiện ra vẻ âm nhu.
Hắn cũng bắt đầu đi vào.
Trong phòng khách rộng lớn, nhất thời chỉ còn dư lại Thời Tiểu Niệm một người, cùng chiếc điện thoại di động trên khay trà.
Cô còn chưa nghĩ được biện pháp chạm vào điện thoại di động, giờ là cơ hội hiếm có cô có thể chạm vào nó.
Thời Tiểu Niệm nhìn về bốn phía, sau đó đưa tay ra cầm lấy điện thoại di động, đem cái hộp nhỏ màu bạc trong túi tiền lấy ra, trực tiếp kết nối với điện thoại.
Quả nhiên, như Cung Âu nói, sau khi kết nối chương trình virus sẽ trực tiếp xâm nhập
Muốn 30 giây.
Lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm làm chuyện lén lén lút lút như thế, không khỏi có chút sốt sắng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phía phòng rửa tay.
Nhanh lên một chút.
Mau hơn chút nữa.
Thời Tiểu Niệm ở trong lòng âm thầm thúc giục chương trình virus, hàm răng chăm chú cắn môi dưới, lỗ chân lông trên người đều sốt sắng mà co lên.
Cách đó không xa, Mộ Thiên Sơ đứng sau cây cột màu trắng, một đôi mắt lẳng lặng mà nhìn Thời Tiểu Niệm đang căng thẳng phía trong phòng khách, gương mặt đẹp trai trên lộ ra nụ cười tự nhiên
Quả nhiên là muốn điện thoại di động của Thời Địch.
Hắn nhìn cô liên tục nhìn chằm chằm vào điện thoại di động liền biết cô khẳng định có ý tưởng gì.
Thời Tiểu Niệm sốt sắng mà đem môi cắn trở nên trắng bệch, Mộ Thiên Sớ nhìn, lông mày nhợt nhạt khẽ nhíu.
Tiểu Niệm ngốc, không cần sốt sắng như vậy.
Là hắn tạo thời cơ cho cô, sẽ để cho cô làm tốt.
Tiểu Niệm, mặc kệ em nghĩ làm cái gì, tôi đều sẽ bày sẵn con đường cho em.
Mộ Thiên Sơ nhìn này bóng người mảnh khảnh, ở đáy lòng không tiếng động mà tự nhủ, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy ôn nhu.
"…"
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế Salon, trên tay chăm chú siết điện thoại di động, 30 giây qua đi, trên màn hình khôi phục bình thường, cùng điện thoại di động bình thường không có gì không giống.
Rốt cục được rồi.
Thời Tiểu Niệm liền vội vàng đem cái hộp nhỏ màu bạc rút ra bỏ vào trong túi tiền của mình, đem điện thoại di động thả lại trên khay trà, mơ hồ toát chút mồ hôi.
"cô còn chưa đi a"
Thời Địch từ phòng rửa tay đi ra thấy Thời Tiểu Niệm vẫn còn ở chỗ này, nhất thời có chút không vui.
Da mặt cô ta cũng thật là dày a, vẫn ngồi như vậy không đi.
Thời Tiểu Niệm căng thẳng đến nỗi có chút run chân, đưa tay cầm lấy một chén nước trái cây uống hai ngụm che giấu tâm trạng chính mình, chờ phục hồi xong tâm tình, cô mới đứng lên một mặt lãnh đạm nói, " Hiện tại tôi liền đi."