Editor:
Yumi
Phong Đức bèn nói, "Thiếu gia, theo tôi được biết thì S thị vừa có một nhóm người tới, nếu không ngài cũng đi với Thời tiểu thư, coi như hẹn hò."
Hẹn hò
Nghe hai chữ này, Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm có hai phản ứng khác nhau, Thời Tiểu Niệm không vui run lên, nhưng dường như Cung Âu lại đang ngẫm nghĩ đến chuyện hẹn hò.
Hẹn hò, anh và Thời Tiểu Niệm xác thực là chưa từng hẹn hò, quả thật là đề nghị tốt.
"Sắp xếp lại lịch làm việc buổi chiều cho tôi, tôi với Thời Tiểu Niệm đi hẹn hò." Cung Âu quyết định thật nhanh, quyết định cùng Thời Tiểu Niệm hẹn hò.
"Vâng, thiếu gia."
Phong Đức cúi đầu.
Thời Tiểu Niệm nghe muốn đau đầu, bỗng nhiên cô rất muốn anh dẫn cô đến công ty, ít nhất trong công ty anh bận chuyện công việc, cô còn có thể vẽ truyện tranh, “Tôi có thể không đi không?”
Cùng Cung Âu đi hẹn hò?
Nghĩ thôi đã thấy nổi da gà rồi.
"Không thể." Cung Âu nhìn cô một chút, trực tiếp phủ quyết.
"Nhưng mà…."
"Không có nhưng mà...." Ngữ khí Cung Âu âm trầm cắt ngang lời cô, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, không chút do dự, nói, "Tôi biết bây giờ em không yêu tôi, nhưng từ hôm nay trở đi, em phải ở bên cạnh tôi 24 giờ, sớm muộn em sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh tôi, sinh con cho tôi.”
Đây là logic của anh.
Thời Tiểu Niệm khϊếp sợ nhìn anh, thì ra hiện tại anh muốn cô ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi là vì muốn cô anh.
Cô không nhịn được nói, “Cung Âu, không phải là anh nói sẽ không yêu sao?”
Nào có ai ở bên nhau 24 giờ là có thể yêu nhau, tư duy của anh kiểu gì vậy?
"Chúng ta cần thảo luận sao?” Cung Âu liếc nhìn cô một cái, "Xưa nay đều là phụ nữ chủ động nhảy lên giường của tôi, em rất may mắn, em là người đầu tiên tôi bỏ thời gian để sắp xếp hẹn hò với em.”
"Tôi có thể không muốn loại may mắn này được không?”
Cô nói thẳng.
Lời của cô vừa nói xong, sắc mặt Cung Âu lập tức trở nên tái nhợt, ném đôi đũa trong tay cô ầm một cái.
Đũa ở trên bàn bay ra ngoài, suýt chút nữa bay thẳng vào mặt cô.
Anh nổi giận.
Thời Tiểu Niệm cả kinh, không tiếp tục nói nữa, trầm mặc nhìn anh.
"Thời Tiểu Niệm, Tiểu Niệm."
Tên của cô có một loại ôn nhu đặc biệt, nhưng trong miệng Cung Âu không chút dịu dàng, anh đứng lên, cùi đầu trừng mắt nhìn cô, “Em còn nói câu này một lần nữa, chọc tôi nổi giận, em nhất định sẽ phải hối hận.”
Nói xong, Cung Âu mặt lạnh xoay người rời đi.
Anh mà không đi, anh chỉ sợ anh không kiềm chế được sự tức giận của mình mà đánh cô.
Anh đã nói rõ cho cô biết, nhưng càng ngày cô càng biểu lộ sự coi thường của mình với anh, Thời Tiểu Niệm, chờ xem, anh nhất định sẽ làm cho cô yêu anh.
Thời Tiểu Niệm ngồi trước bàn ăn, ngạc nhiên nhìn những món ăn trên bàn còn chưa động đũa.
Xem ra anh thực sự là rất tức giận, một người thích ăn như vậy mà bây giờ ngay cả một món ăn không động đũa đã rời đi.
"Thời tiểu thư." Phong Đức đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này không khỏi thở dài nói, “Tại sao cô nhất định phải chọc cho thiếu gia tức giận?”
Bởi vì muốn Cung Âu mất đi hứng thú với mình, bởi vì cô muốn giải thoát.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, không nói gì.
Phong Đức lại thán một tiếng thật dài, "Thời tiểu thư, lúc có có một khoảng thời gian cô không phải còn muốn xem mặt với thiếu gia sao, sao bây giờ lại không chịu tiếp nhận?”
"Ông nói không sai, rất nhiều người coi Cung Âu là cực phẩm.” Thời Tiểu Niệm đứng dậy,
nghiêm túc nhìn về phía Phong Đức, nói, "Có thể ông đã nghe qua câu nói là trèo cao ngã đau.”
"Trèo cao ngã đau?"
"Đúng vậy, tôi không với nổi tới Cung Âu, thế giới của chúng tôi quá khác nhau, tính cách cũng khác nhau, vì cách đó tôi không thể nào tiếp nhận được.” Thời Tiểu Niệm nói xong, đứng lên rời đi.
Cô cũng không có tâm trạng để ăn uống.
Cô vừa đi được hai bước liền nghe thấy giọng nói của Phong Đức vang lên sau lưng cô, “Thời tiểu thư không muốn thử một chút sao?”
"Không muốn."
Thời Tiểu Niệm kiên định lắc đầu, nhấc chân lên rời đi.
Xem mặt lấy điều kiện tiên quyết là kết hôn, mà kể từ giờ Cung Âu đã nói rõ, giữa bọn họ không thể đi đến bước này.
Vì lẽ đó, cô ngay cả thử cũng sẽ không.
Cô chỉ là cô nhi, được nuôi dưỡng trong nhà người khác, quan hệ gia đình đã không tốt, tại sao cô lại cho phép mình trở thành tình nhân, cho tương lai của con mình một gia đình tồi tệ đây?
Cô chắc chắn sẽ không làm như thế.
Buổi chiều, Cung Âu vẫn tức giận với cô, nhưng vẫn mang theo cô tới lớp học nấu ăn món Anh.
Thời Tiểu Niệm từ chối thế nào cũng vô ích, Cung Âu khiêng cô lên vai đi thẳng vào lớp nấu ăn.
Trong lớp nấu ăn được trang trí xa hoa vô cùng, mấy giáo viên hướng dẫn đã đứng ở đó, nhìn thấy họ đi vào đều kinh ngạc vô cùng, nhưng vẫn lễ phép cúi đầu, thái độ hoan nghênh, “Cung tiên sinh, Thời tiểu thư, hoan nghênh hai người.”
"Thả tôi xuống."
Thời Tiểu Niệm liều mạng đánh lên người Cung Âu.
Cung Âu lúc này mới đem cô thả xuống, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, ngữ khí mang theo bá đạo, "Học cho tốt, học xong mang em về Anh."
"Biết rồi."
Thời Tiểu Niệm bị anh khiêng thở không nổi, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng trước, lúc xuống liền thở dồn dập.
Học cho tốt.
Cô không thích học tốt đấy.
"Dạy cô ấy."
Cung Âu đi tới bên cạnh, ngồi xuống ghế, một tay chống cằm, một tay cầm tách trà nhấp một ngụm, đôi mắt nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm.
Không biết tại sao, anh thích nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm.
24 giờ nhìn chằm chằm cũng không chán.
Đây là lần đầu tiên Cung Âu có cảm giác như vậy, đối với Thời Tiểu Niệm cảm giác quá nồng nặc, nồng nặc đến nỗi anh không thể không nói rõ với cô.
Bằng không, cô sẽ vẫn giả ngu với anh, không chấp nhận anh.
"Thời tiểu thư, không biết cô có biết gì về thực phẩm Anh hay không?” Một giáo viên vừa mặc tạp dề cho Thời Tiểu Niệm, thân thiết hỏi.
Hôm nay trong lớp nấu món Anh chỉ có một mình Tiểu Thời Niệm.
“Cá nướng, khoai tây nướng, toàn đồ nướng.”
Thời Tiểu Niệm thành thực nói ra suy nghĩ của mình.
"Ha ha." Giáo viên hướng dẫn cười lên, "Được rồi, đây là một sự hiểu lầm đáng yêu, kỳ thực Quý tộc Anh có rất nhiều mỹ thực, hôm nay tôi sẽ chỉ cho một cách làm hồng trà kiểu anh. Trước đây, trong giới quý tộc, Hồng trà là phương thức đãi khách rất phổ biến.”
"Vâng."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, buộc tạp dề lại, như nghiêm túc học theo.
"Binh"
"Bàng"
"Ầm"
Một canh giờ ngắn ngủi, Thời Tiểu Niệm không phải nấu hồng trà đến mức khó uống, mà chính là không ngừng làm rơi chén đĩa xuống đất.
Các giáo viên nhìn nhau, vô cùng kiềm chế để không nói ra câu “Tay chân vụng về.”
Cung Âu ngồi bên cạnh cũng không kiềm chế được, lông mày nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị địa nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Em cố ý ngươi không muốn học"
"Không có, tôi thật lòng muốn học."
Thời Tiểu Niệm vẻ mặt vô tội nhìn về phía anh, trong lòng đang vui rạo rực.
Nhìn xem, cô chính là ngốc như vậy, ngu xuẩn như vậy, mau ghét bỏ cô đi, mau mắng cô đi, mau đuổi cô đi.
Cung Âu
sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi, Thời Tiểu Niệm vui sướиɠ trong lòng nhưng vẫn thể hiện sợ sệt, tuyệt đối đừng tức giận đánh cô là tốt rồi.
Bỗng dưng, Cung Âu đứng lên, bước thẳng đến chỗ cô.
A.
Không phải là lại muốn đánh cô chứ?
Thời Tiểu Niệm nhìn anh càng đi càng gần, cả người lùi về phía sau, hô hấp như ngừng lại.
Mấy giáo viên hướng dẫn đều cảm nhận được hàn khí phát ra từ sau lưng anh, cũng đổ mồ hôi thay Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu đến gần Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm đều nghĩ là anh muốn đánh cô, nhưng Cung Âu không có làm vậy, mà là kéo cô đến trước người mình, sau đó nhìn về phía giáo viên, “Dạy lại lần nữa.”
Đối với cô, anh đều dùng sự kiên trì vốn không nhiều nhặn gì của mình.
“V...vâng.”
Các giáo viên vội gật đầu.
Ngay sau đó, các giáo viên tiếp tục dạy, Cung Âu liền đứng sau Thời Tiểu Niệm, hai tay thon dài ôm lấy cô, bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Lưng Thời Tiểu Niệm dính sát vào ngực anh, ngực anh nóng bỏng như lửa, khiến cả người cô nóng lên.
Cô muốn thoát ra, lại bị Cung Âu dùng sức ôm lấy, "Học, nếu không tôi sẽ ôm càng chặt hơn.”
"Được rồi."
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể thua trận, tiếp tục nghe giáo viên hướng dẫn dặn dò điều phối Hồng Trà, tay vẫn bị anh bao vây lại.
Tầm mắt của cô rơi vào một cái đĩa, đang muốn giả vờ đẩy xuống, Cung Âu liền ôm chặt lấy cô, trầm giọng nói, "Nếu muốn ném thì tôi sẽ phái người đi mua, em muốn ném bao nhiêu cũng được, nhưng bây giờ phải học thật tốt cho tôi.”
Bị nhìn thấu ý đồ, Thời Tiểu Niệm cắn vào môi, phiền muộn cực kỳ, không thể làm gì khác hơn thu tay lại, tiếp tục pha Hồng Trà.
Cô vẫn là học rất vô tâm.
Cung Âu chậm rãi cúi đầu, môi mỏng kề sát tai cô, ấm áp thở vào tai cô, từng chữ từng chữ nói, "Tiểu Niệm, nếu như em không học cho tốt, có tin tôi ở ngay chỗ này làm em không?”
Làm cô?
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, lập tức nghe thấy anh dùng giọng đủ hai người nghe thấy, "s, m, đương nhiên, em là m."
Mặt Thời Tiểu Niệm đỏ bừng, quay mặt sang lườm anh một cái.