Chương 3

Nhớ tới cái tên < Lạnh lùng bá đạo tổng tài muốn thượng ta > dạ dày Diệp An Thần liền bắt đầu cảm thấy đau, cậu có thể là trước kia muốn tìm đường chết mới đọc cái quyển ngôn tình này. Lại có thể có bao nhiêu xui xẻo mới xuyên vào pháo hôi trong tiểu thuyết.

Đúng vậy, Diệp An Thần xuyên chính là xuyên vào pháo hôi.

Da trắng như tuyết, mái tóc xoăn màu nâu nhạt thả bên vai. Mắt trong như thủy tinh, lại không có một tia tạp chất của thế gian, giống như là thiên hạ đệ nhất thuần khiết mĩ lệ, nhưng lại có một phần bá đạo, kiên cường. Làm cho người lần đầu gặp đều muốn rơi vào đôi mắt kia. Đôi môi đỏ thắm luôn làm người ta có cảm giác muốn bá đạo chiếm lấy. Ngẩng đầu liền không ai có thể ngăn nàng mĩ lệ.

Hồi tưởng xong liền cảm thấy vô cùng xấu hổ, liếc mắt về phía nữ chính...Cậu liền thấy da trắng như tuyết, đôi mắt kia...lại làm người ta như bị hút hồn vào. Lại cũng có cảm giác muốn chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của nữ chính. Nói cách khác liền thấy thật đáng sợ.

Trong tiểu thuyết, nữ chính vẫn luôn luôn bị người nhà cảm thấy không vừa mắt. Ở cùng người chị cùng mẹ kế độc ác luôn tìm cách hãm hại, vậy mà nữ chính vẫn lớn lên một cách thuần khiết, mĩ lệ, lại thiện lương, vừa thông minh lại cũng kiên cường, lạc quan, cá tính.

( Diệp An Thần: cậu cảm thấy không khoa học)

Cùng nam chính vào ngày kỉ niệm thành lập trường liền gặp nhau. Lại bởi vì một cách tốt đẹp (cẩu huyết) gặp nhau trong một vụ tai nạn mà gặp lại. Lại cùng nam chính vừa gặp đã yêu, tiếc rằng ý trời lại trêu ngươi.

Gia đình nữ chính...phá sản (Diệp An Thần: có thể nói không cẩu huyết sao?) đối mặt với khó khăn như vậy, nữ chính quyết tâm thay cha trả nợ, mà tình tiết liền bắt đầu chạy. Người mà cha nữ chính thiếu nợ lại chính là tổng tài nam chính (Diệp An Thần: không phải cậu đã nói sẽ cẩu huyết sao •~•)

Cẩu huyết: Máu chó, cái mà các bạn hay xem trong mấy phim Đài Loan 8h ấy, nữ chính cùng nam chính tình yêu trắc trở, bị ngăn cản các kiểu, cuối cùng vẫn về bên nhau ấy.

Vì thế, có thể nói, nữ chính thành công quyến rũ nam chính, kí kết hợp đồng, biến thành bảo mẫu của nam chính, thi triển vòng hào quang của nữ chính. Tiếp theo chính là các loại ghen, nữ chính thông minh, lại vô cùng thuần khiết, kiên cường thành công làm nam chính yêu nàng đến chết đi sống lại.

Nhưng...đúng vậy, các bạn không có nghe nhầm. Còn có nhưng...

Nữ phụ độc ác xuất hiện...Vì thế...chia rẽ nam chính cùng nữ chính, làm nàng phải ôm con chạy khỏi nam chính.

Vì thế, nhiều năm về sau, mới không phải vì đứa con, mà là trải qua đủ loại bắt cóc cùng uy hϊếp, đủ loại suy sụp. Cuối cùng nam chính cùng nữ chính thành công sống hạnh phúc bên nhau.

Cỡ nào ngược tâm, ngược thân, thật gian nan mới có thể về bên nhau.

Diệp An Thần một chút cũng không cảm nhận được, càng xem cậu lại chỉ có thể tỏ vẻ: Ha...hả...chỉ số thông minh của cậu đã ra đi, tiết tháo đã vỡ...

Nói như vậy một người uy vũ khí phách, lạnh lùng vô tình, một giây đều kiếm trên trăm triệu, tổng tài băng sơn cùng nữ chính diễn một màn cẩu huyết nhất kiến chung tình thật sự có thể chứ. Đặc biệt là con của nam chính cùng nữ chính, bốn-năm tuổi đã là một hacker cao thủ, vì mẹ mà kiếm trăm triệu, thật sự không phải yêu quái sao? Thật sự không nên treo lên thánh giá châm lửa gϊếŧ sao?

Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu hay nói cách khác là yêu em từ cái nhìn đầu tiên ấy ạ.

Diệp An Thần yên lặng che lại trái tim nhỏ đau đớn, vì sau cậu phải cách xa nữ chính, rời xa nam chính...Bằng không với logic tiểu học như thế này, chết lúc nào không biết a~

___

Đi trong trường học, một lần nữa cậu lại cảm thán, thật cmn mà, trường quý tộc trong ngôn tình thật xa hoa. Xem cái quy mô này, xem cảnh sắc này, có thể dẫn đoàn du lịch vài tham quan chứ.

Nhìn cái kiến trúc này xem, lại nhìn rừng cây, lại còn cả trăm hoa đua nở kia nữa, Diệp An Thần chỉ có thể nói, không thật a.

Trong hiện thực, điều này chắc chắn không thể tồn tại.

Ngẫm lại chính mình ở chỗ này sinh hoạt mấy ngày nay, đúng là vô cùng khổ sở a, trốn nữ chính vô cùng vất vả, hơn nữa cậu cùng nữ chính lại học cùng một ban. Diệp An Thần nháy mắt cảm thấy quá mệt, không thể yêu thương nổi mà...

Cậu chỉ muốn ở thế giới này an an tĩnh tĩnh làm một mỹ nam tử, rồi kiếm một lão bà, sinh một nhóc tì cho mình, nhưng vì là cái gì đậu xanh...đậu đỏ mà đi đâu cũng gặp nữ chính? QAQ

Nữ chính...cô không phải nên ở cùng tổng tài đại nhân sao...Vì cái gì? Vì cái gì mà vẫn luôn xuất hiện trước mặt tiểu sinh? Tiểu sinh chỉ là một tên pháo hôi...Tiểu sinh không muốn cùng tổng tài đại nhân cường gì đó, đoạt nữ nhân gì đó nha...Ô...ô...cậu không muốn tuổi xuân kết thúc sớm đâu...TAT...

Cậu không phải loại ở trước mặt thì là chính nhân quân tử, mà sau mặt thì lại yêu mến nữ chính đâu, làm như vậy tổng tài đại nhân sẽ ăn giấm a. Liền quyết đoán lãnh cơm hộp chạy lấy người đi.

Ăn giấm: ghen.

Bi phẫn lấy từ trong túi ra một cái bánh bao cắn một ngụm...Ô...ô...bánh bao ngon thật a~~~

Quả nhiên ở thế giới ngôn tình vẫn là có lợi, cậu tự nhiên lại có bánh bao ngon để ăn...

Năm sáu miếng đem một cái bánh bao lớn giải quyết. Lại chuẩn bị ăn nốt cái cuối cùng. Bỗng thấy ở gốc cây trước mặt xuất hiện một soái ca.

Cảm tạ đôi nhãn thần sáng ngời của cậu đi, tuy cách rất xa, nhưng cậu vẫn thấy được soái ca kia sắc mặt tái nhợt...

Đi qua hay không đi qua đây? Trên tay vẫn cầm cái bánh bao...chớp chớp mắt, Diệp An Thần quyết định vẫn nên đi qua đi. Sống thì gọi 120, còn chết...ách...gọi 110...

"Này, anh không sao chứ?" chọt chọt người soái ca mặt đang tái nhợt giống như muốn xỉu kia, không biết có phải là không còn sức hay không mà soái ca kia bị chọt thật lâu vẫn không có chút phản ứng.

Nhưng, vừa rồi xa xa nhìn thấy liền biết là một soái ca, không nghĩ tới đến gần rồi càng soái nha ^><^

Soái ca trước mặt này nhìn liền có một cảm giác, nếu anh ta là thẳng thì không nói, còn nếu là cong liền muốn đè.

"Này, này anh...hẳn là không chết đi". Tiếp tục lấy ngón tay sung sướиɠ ở trên mặt soái ca chọt chọt, cậu đương nhiên không phải muốn đùa giỡn soái ca đâu. Chỉ là tự nhiên trước mặt xuất hiện một soái ca, bản thân liền cảm thấy bi phẫn, tâm trạng lại nhộn nhạo...

Thấy soái ca không phản ứng, chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi thì tay đặt trên mặt soái ca bị bắt lại.

"...(⊙o⊙)" bị dọa són cả ra quần rồi. Diệp An Thần hoảng sợ quay lại nhìn soái ca đang mở to mắt.

Ngô, mắt soái ca cư nhiên lại là màu xanh nước biển...Quả nhiên là rất đẹp rai nha, ngẩng đầu nhìn trời, cậu nhớ không lầm thì tổng tài đại nhân gì đó mắt cũng là màu xanh đi. Cơ mà mắt màu xanh cũng không phải độc quyền của tổng tài đại nhân đi~

[Đôi mắt màu xanh nước biển kia lạnh băng vô tình, nhưng sâu trong đôi mắt lại là một tia nhu tình, làm bản thân người ta cam tâm tình nguyện muốn lọt vào đấy ] đấy là tiểu thuyết nói về đôi mắt của tổng tài đại nhân. Tuy không biết là tổng tài đại nhân trông như thế nào, đôi mắt có hớp hồn người khác hay không, nhưng dù sao hiện tại Diệp An Thần cũng cảm thấy màu xanh của đôi mắt này thực sự xinh đẹp.

Cái gì? Ngươi nói vì cái gì mà cái người trước mặt này trông không giống tổng tài đại đại nhân, cmn chứ...ah...ah...ah...Con người thật ngu xuẩn a~ Chẳng lẽ mấy người không thấy đằng kia là cái xe đạp màu đỏ, cái gì? Siêu xe mới soái? Sai, đáp án chính là xe đạp mới soái nha.

Ha ha ha, mấy người cảm thấy ngầu sao, mơ hả, tổng tài đại nhân uy vũ sẽ cưỡi xe đạp? Tổng tài đại nhân sớm như vậy liền xuất hiện ở trường học, sau đó ở rừng cây mà đau dạ dày sao?

Không biết làm một tổng tài đại nhân phải thường xuyên mặc tây trang rồi đeo caravat sao? Không biết làm tổng tài đại nhân thì trước uy vũ sau uy vũ sao? Còn nữa, tổng tài đại nhân gì đó chính là đi đâu cũng có vệ sĩ đi theo được chứ? Hay lại không biết, nếu làm tổng tài đại nhân thì sẽ không tùy tiện lên sân khấu?

Chẳng lẽ các ngươi không biết rằng tổng tài đại nhân 8 giờ sáng sẽ không cưỡi xe đạp nhỏ xuất hiện ở trường học?

Ah...ah...ah...Diệp An Thần ngửa mặt lên trời cười, cho dù là tổng tài đại nhân có thần kinh đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không làm như vậy a.

Nhưng Diệp An Thần vẫn phải đối mặt với một khó khăn lớn, tự nhiên trêu chọc soái ca rồi bị phát hiện, làm sao đây? Không dưng lại đi chọt mặt soái ca thì phải làm sao đây? Soái ca sẽ cho rằng cậu một thúc thúc quái dị hay không?

Đầu tiên, Diệp An Thần nhắm mắt, ở trong lòng nhanh chóng mặc niệm, anh không nhìn thấy tôi, anh không nhìn thấy tôi, anh không nhìn thấy tôi...

Nhưng khi mở mắt ra, vẫn thấy đôi mắt xanh kia đang lạnh lùng nhìn mình...

Ah ah ah...QAQ...không cần nhìn cậu như vậy...thật đáng sợ a.

"Tôi...muốn tôi gọi bác sĩ cho anh không?" Diệp An Thần nhanh chóng thu tay, trên tay cầm điện thoại quơ quơ. Mặt bày ra vẻ quan tâm, tận lực thân ái mà tươi cười. Nhưng chỉ có bản thân Diệp An Thần biết mình có bao nhiêu run rẩy...cầu buông tha mà~

Đừng dùng ánh mắt lạnh đó mà nhìn cậu, thật sự lạnh, thật sự lạnh lắm luôn, cậu xuyên tới là bị thiếu quần áo, thật lạnh mà QAQ

Đông Phương Tuyệt nhìn thiếu niên trước mặt mình, hắn vừa rồi cảm thấy dạ dày có hơi đau nên nghỉ một lát ở chỗ này. Không nghĩ tới, vừa nghỉ không bao lâu lại xuất hiện một người ở trên mặt hắn chọc tới chọc lui, ban đầu không muốn quản, nhưng mà không nghĩ người này càng chọc càng hăng say, vừa mở mắt liền thấy người chọc mình ngốc ngốc ngu ngu.

"Không cần" Đông Phương Tuyệt trả lời ngắn gọn yêu cầu của Diệp An Thần. Lại che che bụng, mấy hôm nay tương đối bận, không ăn uống được tử tế, không nghĩ tới bệnh lâu không phát tác lại phát tác ở chỗ này.

"Anh...dạ dày anh đau?" tuy rằng xác định người này đau dạ dày, tuy nhiên vẫn nên hỏi một chút. Diệp An Thần trước kia là một trạch nam cũng có bệnh đau dạ dày. Tuy nhiên vẫn luôn cẩn thận, nhưng lâu lâu sơ ý, dạ dày liền đau, không đau thì không sao, nhưng đau lên thực sự vô cùng thống khổ.

Trạch nam: người mà sống khép kín với xã hội, chỉ muốn ở trong nhà.

Nhìn soái ca tay đang che bụng, Diệp An Thần đảm bảo 100% người này đau dạ dày.

Diệp An Thần nhìn soái ca có điểm kinh ngạc nhìn cậu, lạnh lùng nói "Hơi đau."

Hơi...đau? Diệp An Thần hoài nghi nhìn soái ca đang mồ hôi chảy đầy mặt, môi tái nhợt, vậy mà chỉ là...hơi...đau?

Diệp An Thần sâu thẳm trong lòng cảm thấy năng lực chịu đựng của soái ca này thật là phi thường kinh người, ở trong lòng lặng lẽ vươn tay like cho soái ca, người này cũng thật là mạnh mẽ quá đê.

"Nếu không anh ở chỗ này đợi tôi? Chỗ kia cách không xa là phòng y tế, tôi đi ra đó lấy thuốc cho." Diệp An Thần quay mặt đối mặt với soái ca lạnh lùng, chỉ chỉ ra phía nhà y tế.

Cái gọi là giúp người thì giúp tới cùng, đưa Phật cũng phải đưa đến Tây Thiên, hiện tại soái ca cũng đã tỉnh, hơn nữa cậu rời đi thì cũng quá không có đạo đức. Hơm nữa chỗ này tự nhiên xuất hiện một soái ca, nếu là đàn anh thì sao. Dù sao thì hiện tại cậu cũng không bận, phòng y tế lại không xa, đi lấy thuốc cũng không tốn nhiều thời gian đi.

Soái ca mặt lạnh không nói gì, chỉ nhích lại gần cây, nhắm mắt dưỡng thần.

Đây là...đồng ý sao? Cậu đứng dậy, đi hai bước liền quay lại nhìn, thấy đối phương không phản ứng gì, này hẳn chính là đồng ý đi.

"Anh....có phải là anh chưa ăn sáng không...Tôi có cái bánh bao, hay là anh ăn tạm để lót dạ. Nếu không ăn gì thì chắc không thể uống thuốc đi? "...Diệp An Thần méo miệng tiếc nuối đem bánh bao đặt bên cạnh soái ca...

Hướng soái ca vẫy vẫy tay, Diệp An Thần hướng phòng y tế mà đi.