Chương 72: Phiên ngoại: Ảnh đế mất tích 2

(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com Linh0068: https://truyenhdt.com/tac-gia/Linh0068)

*

Chiến Quốc ngốc nghếch, cho rằng Ôn Thất Bạch sẽ không dậy sớm như vậy, cho nên cố ý thừa dịp này chạy ra ngoài.

Ôn Thất Bạch lại giẫm lên một cước vào gấu mèo sau đó mới yên lặng đuổi theo.

Gấu mèo ở Kim Duyệt hoành hành quen thuộc, đắc tội không ít chó mèo, phượng hoàng nghèo túng không bằng gà, lần này là lần đầu tiên nó gặp được thiên địch, bị dọa đến mức còn ở trạng thái hoang mang không dám lên tiếng.

Cáo hoa dựa hơi có thù báo thù, có oán báo oán, cào mặt gấu mèo ngay cả chủ nhân nó cũng không nhận ra.

Chiến Quốc chạy về phía trước hai bước có thể là cảm thấy có chút không đúng, "vυ"t" một cái quay đầu lại, nhìn lướt trên đường, không có một bóng ngươig.

Ôn Thất Bạch ngồi xổm dưới một chiếc xe, rụt mình thành một quả bóng, thấy Chiến Quốc lại tiếp tục đi về phía trước mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục đuổi theo.

Đoạn thời gian Chiến Quốc mỗi ngày đều bị Ôn Thất Bạch nhìn chằm chằm, ngoại trừ ăn chính là ngủ, cả thâm mèo đều mập một vòng, lúc chui ra khỏi lỗ mèo thì mông còn bị kẹt, vặn vẹo nửa ngày mới ra được.

Chờ Chiến Quốc đi ra ngoài, Ôn Thất Bạch mới ngồi xổm trước cửa lỗ, thăm dò vươn ra một móng vuốt, sau đó vươn đầu ra.

...... Mẹ nó, Chiến Quốc đào ra cái thứ rác rưởi gì đây, sao lại hẹp như vậy!

Ôn Thất Bạch vặn vẹo nửa ngày cũng không chen vào đượ, chỉ có một cái đầu vùi ở trong cửa động, thiết bị định vị trên cổ còn rất vướng.

Ở tại chỗ vặn vẹo nửa giờ, cuối cùng Ôn Thất Bạch cũng đem đầu đẩy ra khỏi mặt khác của tường, thở hổn hển nửa ngày, Ôn Thất Bạch phát hiện một vấn đề rất trọng yếu.

Bụng cậu bị kẹt, ở trong cửa lỗ không chui ra được, đuôi ở đầu tường kia, đầu ở đầu tường này.

Chân sau đạp trên mặt đất nửa ngày, Ôn Thất Bạch vẫn bị kẹt tại chỗ.

Bị kẹt đến sống không còn gì để luyến tiếc, Ôn Thất Bạch nằm sấp trên mặt đất, hai móng vuốt đặt ở dưới đầu mình làm đệm, chờ Chiến Quốc trở về, nếu nó không trở về, cậu sẽ chờ Tô Cảnh Dược đến tìm.

Sau khi nằm sấp tại chỗ ngủ một giấc, cũng không có ai tới tìm cậu, lỗ tai bị người kéo lại, Ôn Thất Bạch mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Một đứa trẻ ba hoặc bốn tuổi ngồi xổm trước mặt cậu, tò mò đưa tay ra và kéo tai cậu.

Lực lớn đến nỗi tai sắp rụng ra luôn.

Ôn Thất Bạch lắc lắc đầu, vẫn không thoát khỏi ma trảo của đứa nhỏ, toàn bộ đầu đều bị đứa nhỏ nắm lại trong tay, rút ra ngoài.

Đúng rồi, chính là như vậy, tiếp tục rút! Ôn Thất Bạch lắc lắc đuôi, cũng mặc kệ đứa trẻ kia có nhìn thấy hay không,

Ôn Thất Bạch cảm giác được chỗ bụng mình bị kẹt đã có chút buông lỏng.

"Này! Em đang làm gì vậy? "Một tiếng quát giận dữ truyền đến, khiến đứa nhỏ đang túm đầu Ôn Thất Bạch sợ tới mức ngồi bệt trên mặt đất, lúc này mới ngơ ngác quay đầu nhìn nguồn gốc của âm thanh.

Thiếu niên cao lớn, mặc đồng phục trường trung học thành phố, một vai đeo cặp sách, đứng cách đó không xa, đôi mắt đó tràn đầy sức sống mà thiếu niên nên có, nhìn về phía Ôn Thất Bạch.

Ôn Thất Bạch dùng hai móng vuốt bám vào tường, miễn cưỡng đem mình từ trong lỗ chui ra, thiếu chút nữa là kẹt chết cậu rồi.

Sau khi vươn một móng vuốt an ủi vỗ vỗ mu bàn tay đứa nhỏ vừa rồi, Ôn Thất Bạch duỗi thắt lưng tại chỗ, cọ xát bụi bặm trên lông, lúc này mới cất bước đi về phía trước.

"Đừng đi." Cậu bé đuổi theo, " Mày không biết tao sao? Chúng ta đã gặp nhau."

Ôn Thất Bạch ngẩng đầu nhìn tường, có chút cao, cậu không bò lên được.

"Hình như mày mập hơn so với trước đây." Thiếu niên sau khi nói xong câu đó, liền cảm giác không khí chung quanh đều lạnh xuống, Ôn Thất Bạch quay đầu nhìn cậu một cái, chạy tới giao lộ.

Cuối cùng cũng phóng phong, cậu cũng nên vui chơi.

"Mày quên rồi sao? Mày đã trả lại tiền cho tao." Thiếu niên theo Ôn Thất Bạch, ngăn ở trước mặt cậu, "Tao gọi Là Thời Hạ, chúng ta đã gặp qua."

Ôn Thất Bạch ngồi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn thiếu niên to lớn này, nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nhớ tới, cậu từng cho một đứa bé tên Tiểu Hạ tiền.

Bởi vì cậu cảm thấy, cậu bé này rất giống cậu, dù sao lúc đó cũng dùng tiền của Tô Cảnh Dược, Tô Cảnh Dược có tiền như vậy, còn không phải trả cũng giống nhau sao.

"Mày sống ở đây à?" Lúc này Thời Hạ nửa ngồi xổm trước mặt Ôn Thất Bạch, cong mắt nở nụ cười, "Có muốn đến nhà tao ngồi một chút hay không, mẹ tao rất muốn gặp mày một lần."

Ôn Thất Bạch nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, Chiến Quốc lập tức trở về, hơn nữa, thiết bị định vị mà Tô Cảnh Dược đặt trên cổ cậu cũng thăng cấp, hiện tại cậu chỉ cần nâng móng vuốt ấn một cái, Tô Cảnh Dược bên kia sẽ xuất hiện cảnh báo nguy hiểm.

Hơn nữa, cậu tốt xấu gì cũng là người, không sợ bị lừa.

Thời Hạ đặt cặp sách một vai đeo trên mặt đất, bên trong là hai quyển mô phỏng đề thi đại học ba năm, sau khi lấy hai quyển sách này ra, Ôn Thất Bạch mới nghênh ngang đi vào.

"Ôi, Thời Hạ, cậu đột nhiên chạy nhanh như vậy làm gì!" Phía sau chạy tới mấy thiếu niên đồng dạng mặc đồng phục học sinh trường trung học, lúc nhìn thấy Ôn Thất Bạch mới ngẩn người một chút, "Cậu lấy mèo đen từ đâu ra? "

" Chạy mẹ nhà cậu." Thời Hạ cười mắng, ném hai quyển sách cho mấy người bạn, "Giúp tôi mang về, buổi chiều đi học còn phải dùng."

Sau khi xử lý xong hai quyển sách, Thời Hạ mới đeo cặp sách lên trước ngực, đi về phía trước.

Hai móng vuốt của Ôn Thất Bạch vịn bên ngoài, chọn một tư thế thoải mái trong cặp sách, lỗ tai hơi run rẩy, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt Chiến QuỐc.

Bị bắt tại trận.

# Gấp! Làm sao làm bộ như mình không phải là Tiểu Hắc của Kim Duyệt #

Ôn Thất Bạch nghĩ đến phương pháp đầu tiên chính là yếu đuối "Meo" một tiếng, tên Chiến Quốc này cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cậu kêu, nói không chừng vẫn cho rằng cậu là mèo câm.

Kêu một chút, nói không chừng có thể lừa gạt gã mập mạp này.

Mắt cá chết Chiến Quốc nhìn Ôn Thất Bạch.

Ôn Thất Bạch:... Tao cũng đã "Meo" rồi, cái thằng mập mạp chiết tiệt này còn muốn gì nữa?

Chiến Quốc vẫn là một bộ dáng mắt cá chết, từ trên tường nhảy xuống, ngồi xổm bên chân Thời Hạ, ngẩng đầu nhìn Thời Hạ với con mắt cá chết.

Thời Hạ ngoan ngoãn hạ thấp cặp sách xuống một chút, Chiến Quốc trực tiếp nhảy vào, đặt mông ngồi trên người Ôn Thất Bạch, thiếu chút nữa đem Ôn Thất Bạch đè ép, thằng mập này tuyệt đối cố ý.

Nhưng cũng may Chiến Quốc đối với phong cảnh trên đường không có bất kỳ hứng thú nào, sau khi cuộn thành một quả bóng thì nằm sấp ở dưới cùng của cặp sách ngủ, Ôn Thất Bạch ngồi xổm trên người nó, thò đầu tò mò nhìn ra ngoài.

Đường về nhà của Thời Hạ đều là những con đường nhỏ chiếm đa số, sau khi rẽ trái, Ôn Thất Bạch nhìn thấy trước mặt xuất hiện một biển hiệu nho nhỏ.

Tấm bảng hiệu này được làm bằng các tông, mặt trên xiêu vẹo xiêu vẹo viết ba chữ "Viên chiên".

"Dì, cháu muốn một phần." Thời Hạ từ trong túi lấy tiền ra, đặt ở bên cạnh chảo dầu.

Viên chiên vàng được đặt trong một hộp giấy với mùi thơm lan tỏa.

Chiến Quốc đang ngủ đột nhiên ngồi dậy, thiếu chút nữa hất Ôn Thất Bạch từ trong cặp sách bay ra ngoài, sau khi dùng móng vuốt nắm chặt cặp sách, Ôn Thất Bạch quay đầu tát một cái về phía Chiến Quốc.

Chiến Quốc đối với viên chiên phát ra một tiếng gào thét, "Ngao ngao ngao~"

Đây không phải là mèo đi ra khỏi khu giàu có Kim Duyệt chúng ta, mèo ở khu nhà giàu chúng ta làm sao có thể bởi vì năm đồng tiền viên chiên cúi đầu.

Kết cục của câu chuyện chính là Chiến Quốc cùng Ôn Thất Bạch ôm một hộp viên chiên nằm sấp trên băng ghế ăn ngon lành.

"Còn ăn được." Ôn Thất Bạch còn chưa ăn, một thanh âm quen thuộc vang lên, miệng vừa mở ra lại khép lại, Ôn Thất Bạch cúi đầu quay đầu nhìn Tô Cảnh Dược.

"Đã mập thế rồi, còn ăn." Tô Cảnh Dược nâng Ôn Thất Bạch từ trên ghế dài lên, ghét bỏ nhìn bộ lông ngắn bẩn thỉu, nửa ngày cũng không tìm được chỗ có thể xuống tay, "Bẩn chết đi được."

Ôn Thất Bạch trả thù đem móng vuốt bẩn thỉu của mình bôi lên người Tô Cảnh Dược.

Chiến Quốc từng ngụm ăn từng viên chiên, ngẩng đầu nhìn Tô Cảnh Dược, thuận tiện "Meo" một tiếng.

"Toàn bộ thuộc về mày." Tô Cảnh Dược tự chủ trương đưa viên chiên của Ôn Thất Bạch cho nó, không, tặng.

Ôn Thất Bạch:...

Chiến Quốc ăn xong một hộp của mình, lại ghé vào trên băng ghế ăn của Ôn Thất Bạch.

"Nếu em đã chạy ra, tôi sẽ không nói cái gì nữa, từ giờ trở đi, không cho phép để người khác ôm, chạy trốn vẫn phải nói cho tôi, biết không?" Tô Cảnh Dược chọc chọt vào má cậu, trịnh trọng nói.

Ôn Thất Bạch hất mặt.

Tô Cảnh Dược cong mắt cười, lại đuổi theo chọc vào hai má bên kia của cậu.

Ôn Thất Bạch quật ngón tay anh xuống.

Sau khi buông Ôn Thất Bạch xuống, Tô Cảnh Dược mới rũ mắt nhìn trước mặt. Thẻ, Thời Hạ đưa hai tay lên, "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ trả lại tiền."

Mấy năm nay, Thời Hạ tích được từng này. Thẻ cơ hồ không rời khỏi người, sợ lỡ như đυ.ng phải con mèo đen kia, lần này cuối cùng cũng đυ.ng phải, cũng vừa vặn đυ.ng phải chủ nhân của con mèo kia, một lần thanh toán là tốt nhất.

Tô Cảnh Dược khẽ mỉm cười, cầm thẻ, ở trong tay chơi hai cái mới cúi đầu nhét vào trong túi nhỏ trên thiết bị định vị treo ở cổ Ôn Thất Bạch.

"Chạy mang theo gánh nặng có thể giảm cân tốt hơn." Tô Cảnh Dược nghiêm túc mở miệng.

Ôn Thất Bạch giẫm anh.

Sau khi Thời Hạ đeo cặp sách lên lưng, Ôn Thất Bạch mới đi theo, lúc nãy đồng ý muốn gặp mẹ Thời Hạ, hiện tại cậu cũng không thể vô lại.

Tô Cảnh Dược tay đút vào túi quần, chậm rãi đi theo phía sau Ôn Thất Bạch, nhìn cậu đi một bước thở dốc hai bước, chợt cong mắt nở nụ cười, ngày gặp được Ôn Thất Bạch, đầu óc anh không biết tại sao nóng lên.

Tâm huyết dâng trào đi bộ trở về, chính là lần đó anh gặp Ôn Thất Bạch, đây là trùng hợp sao?

Tô Cảnh Dược không tin, anh căn bản không tin đây là trùng hợp, làm sao có trùng hợp tim đập thình thịnh như vậy, trùng hợp đến mức anh thoáng cái là có thể tìm được tình yêu đích thực của mình.

"Đi lên, tôi ôm em." Tô Cảnh Dược nghiêng người, hướng về phía Ôn Thất Bạch giang hai tay ra, "Mập như vậy, đi đường cũng hỏng chân."

Ôn Thất Bạch tại chỗ vẩy móng vuốt đau nhức của mình, không thể không thừa nhận Tô Cảnh Dược nói cũng không tệ, hơn nữa, móng vuốt của cậu hình như thật sự muốn hỏng rồi.

Chạy hai bước nhào vào trong ngực Tô Cảnh Dược, Ôn Thất Bạch đem bụi bặm trên móng vuốt đều bôi lên áo sơ mi của anh, lúc này mới lảo đảo đi về phía trước.

Ánh nắng mặt trời vừa vặn, xuyên qua những chiếc lá xanh rơi trên mặt đất, ngôi sao lấp lánh, bóng cây đung đưa.

Tô Cảnh Dược cúi đầu hôn một cái mi tâm cậu, ngoắc ngón tay gãi gãi đầu Ôn Thất Bạch, cong mắt nở nụ cười.

"Mập chết rồi."

*

Tác giả muốn nói: Chính văn kết thúc. Phiên ngoại kết thúc.

Câu chuyện của tổng giám đốc và Tiểu Bạch đến đây coi như kết thúc.

Kết thúc rải hoa ~

Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành và hỗ trợ trong ba tháng qua, [cúi đầu].

Câu chuyện của tổng giám đốc và Tiểu Bạch đã kết thúc, nhưng câu chuyện mới vẫn bắt đầu.

Tôi rất muốn giới thiệu, nhưng đã làm nhiều lần, lần này sẽ không vậy nữa, cuốn sách tiếp theo có duyên mọi người sẽ gặp lại ~

Chụt chụt...

*

(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com Linh0068: https://truyenhdt.com/tac-gia/Linh0068)