Đùa thôi, đăng thêm chương nữa vì hôm nay là sinh nhật mìnhhhhh.
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com Linh0068: https://truyenhdt.com/tac-gia/Linh0068)
"Tiên Đạo" về cơ bản gần như đã định xong nhân vật.
Trong đó nam chính do siêu sao điện ảnh Phương Hạ Dương đảm nhiệm, Phương Hạ Dương là một tay Chương Kỳ nâng đỡ, bởi vì nhiều lần đảm nhận vai nam chính trong phim thương mại trong tay Chương Kỳ mà đứng vững trong giới giải trí, hơn nữa từng bước đều hot.
Phương Hạ Dương là nam chính ngự dụng của Chương Kỳ, đây là chuyện mà mọi người trong giới giải trí đều biết.
"Anh Chương, nam hai của "Tiên đạo" còn chưa tung ra tin tức." Phương Hạ Dương và Chương Kỳ cơ bản không còn gì để nói, lần này chuyện anh tham gia "Tiên đạo" Chương Kỳ cũng biết, nhưng mà, nam chính đến người qua đường đều đã xác định, duy chỉ có nam số 2 chậm chạp không có tin tức, điều này khiến anh đặc biệt tò mò, "Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không?
"Nam số 2?" Chương Kỳ từ trong nồi lẩu vớt một miếng thịt, lúc này mới suy ghĩ một chút về lời Phương Hạ Dương nói, sau đó lại nghĩ đến Tô Cảnh Dược từ chối đề nghị của anh tìm Ôn Thất Bạch đóng phim, đại khái cũng đoán không sai biệt lắm, "Thằng nhóc Đỗ Cạnh kia cũng không có ý kiến?"
Phương Hạ Dương lắc lắc đầu, Đỗ Cạnh cũng là đạo diễn số một số hai trong ngành, lần này lại một chút lửa cũng không dám phát, ngoan ngoãn giống đến kì lạ.
"Vậy cậu cũng không cần quản, nhưng mà, cậu nghe anh một lần." Chương Kỳ rót một ngụm bia, mới nhắc nhở một câu, "Ngàn vạn lần đừng xem thường nam số 2 này."
Tuy Rằng Phương Hạ Dương không phải là người kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng Chương Kỳ vẫn phải dặn dò một câu, dù sao, trình độ trở mặt không nhận người của Tô Cảnh Dược anh rất hiểu được.
"Tại sao? Nam 2 có nền tảng không? Đó là ai vậy? "Phương Hạ Dương tò mò hỏi, người có thể khiến Chương Kỳ nói như vậy, làm sao có thể là người bình thường.
"Chờ đến lúc đó cậu sẽ biết."
Chương Kỳ đối với Ôn Thất Bạch rất thưởng thức, vô luận là từ diễn xuất hay là dáng vẻ, Ôn Thất Bạch này đều là người nổi bật, huống chi, hiện giờ có Tô Cảnh Dược trợ GIÚP.
Chương Kỳ hiểu Tô Cảnh Dược, từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy Tô Cảnh Dược để ý đến một người như vậy, nếu Tô Cảnh Dược đã nghiêm túc, như vậy vô luận Ôn Thất Bạch muốn đi đâu, Tô Cảnh Dược đều sẽ vì cậu ta trải một con đường bằng phẳng.
Đi thẳng đến Ảnh đế.
Đỗ Cạnh rốt cục đợi đến khi Tô tổng tự mình chỉ định người tới thử vai, hơn nữa, lại là Tô tổng tự mình đưa đón, còn hạ mình đưa đến cửa phòng trang điểm.
Có phải trắng trợn như vậy không, sợ người khác không biết ngươi đi cửa sau sao?
"Không được đeo kính áp tròng." Tô Cảnh Dược giao Ôn Thất Bạch cho chuyên gia trang điểm, lần nữa dặn dò.
Chuyên gia trang điểm lập tức điên cuồng gật đầu, sợ không cẩn thận chọc Tô Cảnh Dược.
Không biết có phải vì uy lực của Tô Cảnh Dược quá lớn, chuyên gia trang điểm rất khẩn trương.
Eyeliner vẽ lệch nhiều lần, lặp đi lặp lại vài lần, chuyên gia trang điểm bắt đầu thấp thỏm lo lắng cái vị liên quan đến Tô tổng này có đi cáo trạng mình hay không, úc thì thấp thỏm, càng khẩn trương, càng vẽ không tốt.
Lại một lần nữa vẽ lệch, Ôn Thất Bạch cong mắt nở nụ cười, "Cô khẩn trương cái gì, tôi cũng sẽ không ăn cô."
Giọng nói Ôn Thất Bạch rất dễ nghe, giọng điệu bình thản mang theo ý cười, phảng phất như một trận gió ấm áp thổi qua, lại phối hợp với đôi mắt xanh cong cong vô song kia, khiến vô số chuyên gia trang điểm của đều sửng sốt, tim đập bình bịch.
"Là tôi quá khẩn trương, xin lỗi." Chuyên viên trang điểm cũng mỉm cười, người có nụ cười tươi sáng như vậy, luôn luôn có một nét duyên dáng độc đáo.
Ôn Thất bạch trang điểm xong, kéo ghế ra cùng chuyên viên trang điểm nói lời cảm ơn xong liền chuẩn bị rời đi.
Vừa mới bước hai bước, liền nghe chuyên viên trang điểm ở phía sau mở miệng, "Chúc may mắn."
Nói xong câu đó, chuyên viên trang điểm liền cảm thấy có chút dư thừa, người Tô tổng tự mình mang tới làm sao có thể không chọn được.
"Cám ơn." Ôn Thất Bạch dừng bước một chút, nói một tiếng cảm ơn, lúc này mới mở cửa, nhìn về phía Tô Cảnh Dược đang đứng đối diện chơi điện thoại di động.
Tô Cảnh Dược nghe thấy tiếng mở cửa mới ngước mắt lên nhìn qua, vừa vặn đυ.ng vào trong đôi mắt xanh mang theo ý cười kia, Tô Cảnh Dược đời này đã nhìn qua quá nhiều khuôn mặt tươi cười, có lấy lòng, có giả dối, duy chỉ có nụ cười của Ôn Thất Bạch, không ai có thể bắt chước, duy chỉ có đôi mắt Ôn Thất Bạch, cả đời vô song.
Quanh thân đều phảng phất ảm đạm xuống, chỉ còn lại đôi mắt xanh phảng phất lóe sáng.
Có lẽ, nguyên nhân lúc ấy anh nhặt con mèo kia trở về, chính là bị đôi mắt kia chinh phục.
"Cười cái gì mà cười, không biết Dạ Đồ phải luôn nghiêm mặt sao." Tô Cảnh Dược nghiêm mặt, nghiêm trang chọn xương trong một quả trứng gà.
(Ý chỉ soi mói.)Ôn Thất Bạch liếc anh một cái..
Lúc cửa bị đẩy ra, Đỗ Cạnh lập tức ngồi thẳng, nghiêm chỉnh nhìn tổng giám đốc nhà mình, cùng diễn viên đi theo phía sau tổng giám đốc, nghe nói là Ôn Thất Bạch.
Nhìn chằm chằm Ôn Thất Bạch mặc đồ đen, Đỗ Cạnh không khỏi cảm thán, chói mắt, quả thực chói mắt, trách không được Tô tổng coi như bảo bối, Ôn Thất Bạch chỉ nói về diện mạo này đã đạp đổ tất cả những người khác đến cạnh tranh nhân vật Dạ Đồ.
"Đừng khẩn trương, coi bọn họ đều đã chết là được." Tô Cảnh Dược kéo ghế ngồi bên cạnh, không coi ai ra gì mở miệng.
Mọi người:... Tôi không nghĩ tổng giám đốc anh là người như vậy.
Đỗ Cạnh lau mồ hôi trên trán lúc này mới nơm nớp lo sợ bắt đầu buổi thử vai muộn này.
Đây là lần đầu tiên quần chúng ăn dưa gặp được đạo diễn còn căng thẳng hơn cả diễn viên thử vai.
Ôn Thất Bạch hôm nay thử vai một đoạn chính là cảnh tượng Dạ Đồ nhập ma mất đi trí nhớ, lần đầu tiên gặp được Lạc Thủy, hắn đối với Lạc Thủy một chút trí nhớ cũng không có, chỉ biết thiếu niên này là chướng ngại vật của hắn, hắn muốn gϊếŧ nhưng vô luận như thế nào cũng không xuống tay được.
Cảnh này yêu cầu diễn viên có sự chuyên nghiệp rất cao, một mặt phải biểu diễn Dạ Đồ khát vọng cùng dã tâm, mặt khác cũng phải biểu hiện ra khϊếp sợ cùng mê mang khi không thể động thủ gϊếŧ Lạc Thủy.
"Lạc Thủy? Ngươi chính là Lạc Thủy à? "Ôn Thất Bạch khóe miệng lộ ra ý cười, tựa như trào phúng cũng giống như khinh thường, xuyên thấu qua đôi mắt xanh kia, khó nắm bắt, đột nhiên ngữ khí lại vội vàng chuyển biến bất ngờ, "Chính là ngươi, năm lần bảy lượt ngăn cản ta đoạt cửu đỉnh! "
Mỗi động tác của cậu dường như là trời sinh, và mỗi biểu hiện dường như được trao cho linh hồn của nhân vật.
Nhất là đôi mắt, phảng phất bao hàm ngàn lời vạn ngữ, làm cho người ta nhịn không được muốn tìm hiểu, nhịn không được muốn đi theo, nhịn không được muốn chìm sâu trong đó.
Cho dù Tô Cảnh Dược cũng sửng sốt, chờ Ôn Thất Bạch kết thúc đoạn kịch này, con ngươi màu xanh biếc nhẹ nhàng nhìn về phía anh, Tô Cảnh Dược mới đột nhiên phát hiện thiếu niên này lại đưa anh đưa vào trong phim.
Người của anh, làm sao có thể kém cỏi.
Đỗ Cạnh nửa ngày không nói ra lời, hắn có thể nói cái gì? Đầu óc xoay chuyển nửa ngày, mới vỗ bàn đứng lên, vừa vỗ tay vừa hô to, "Được! "Kích động tràn ngập trong lời nói.
Đây mới là Dạ Đồ, đây mới là Dạ Đồ trong lòng hắn, Đỗ Cạnh đã có ý định buông tha nhân vật Dạ Đồ này, dù sao người Tô Cảnh Dược đưa vào hắn không thể không tiếp thu, trong giới giải trí có nhiều bình hoa như vậy, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng thu một cái bình hoa, lại không nghĩ tới hiện thực lại cho hắn một niềm vui lớn như vậy.
Ôn Thất Bạch bị phản ứng khoa trương này của Đỗ Cạnh dọa sợ.
Ngược lại những người khác đều tỏ vẻ đã quen rồi, đầu óc người làm đạo diễn bình thường đều có chút vấn đề, so với một đoạn thời gian trước truyền ra tin đạo diễn Chương Kì bề ngoài là người bình thường, kỳ thật là một người đặc biệt hèn mọn, vì quay phim mà dùng mèo đen trong nhà người ta thậm chí không tiếc trước mặt mọi người ôm đùi người ta khóc rống, không biết liêm sỉ là cái gì.
"Đi tẩy trang đi, Ninh Phàm buổi trưa không phải hẹn cậu sao." Tô Cảnh Dược nhắc nhở một câu, Ôn Thất Bạch lúc này mới nhớ tới Ninh Phàm buổi trưa hẹn cậu đi xem phim.
Hôm nay là ngày chiếu đầu tiên của《 chạy trốn 》.
Thừa dịp Ôn Thất Bạch đi tẩy trang, Tô Cảnh Dược đem quá trình kế tiếp cùng Đỗ Cạnh an bài một chút.
"Nếu không có vấn đề gì, hãy bắt đầu quay phim càng sớm càng tốt." Đầu ngón tay Tô Cảnh Dược khẽ gõ lên mặt bàn bóng loáng, chậm rãi mở miệng,
"Nếu như kinh phí có vấn đề, hoặc là có khó khăn khác thì nói với Đới Kế. "
Kinh phí?! Đỗ Cạnh bày tỏ hoàn toàn không thành vấn đề, đầu tư hoàn toàn không thành vấn đề, nhiều tiền cũng tiêu không hết.
Về phần vấn đề, Đỗ Cạnh ngược lại có một người, "Tô tổng, cậu hai nhà họ Trình muốn xếp người vào."
Cậu hai nhà họ Trình? Tô Cảnh Dược nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn Đỗ Cạnh,
"Trình Thiên Lam? Làm sao hắn có thể kết nối với anh? "
"Thông qua Phương Hạ Dương." Đỗ Cạnh cũng không dám nói dối trước mặt Tô Cảnh Dược, đem tất cả mọi chuyện hắn biết đều nói ra, "Nghe nói quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm."
"Phương Hạ Dương?" Tô Cảnh Nhảy cong khóe môi, gợi lên một nụ cười ý vị không rõ, xem ra thủ đoạn của Trình Thiên Lam thật sự không phải thổi, Chương Kỳ đúng là có chút thất bại.
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com Linh0068: https://truyenhdt.com/tac-gia/Linh0068)