Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Chương 92: Chúng ta sẽ không còn là bạn nữa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mấy nữ sinh tiến lên phía trước cùng nhau khiêng A Tiến lên giường, Tưởng Thu Muội mệt tới nỗi thè lưỡi ra thở hổn hển, cô ta đấm vào bộ ngực săn chắc của A Tiến, cười híp mắt lại: “Đồ đáng chết, nặng thế không biết!”

Mẫy nữ sinh khác liền cười Tưởng Thu Muội: “Đừng có mắng yêu người ta nữa! Thuốc này có phải đã cho nhiều quá không, cậu xem người này sao lại hôn mê bất tỉnh vậy?”

Tưởng Thu Muội đưa tay ra chạm vào cơ thể A Tiến, nhướn mày nói: “Người hôn mê rồi nhưng chỗ đó không bị hôn mê, mấy người nếu mà muốn thì xếp hàng đợi đi, tớ đã muốn có được anh ấy lâu lắm rồi, đợi tớ chơi đủ rồi thì tới lượt mấy người.”

Mấy nữ sinh kia hức một tiếng rồi đi ra ngoài vẻ không vui.

Khóa cửa lại, Tưởng Thu Muội nhìn A Tiến, đưa tay sờ lên hai hàng lông mày dày và đen của anh, càng nhìn càng thấy người đàn ông này đẹp trai, nói thực lòng, nữ sinh của Triển Đức không có ai là không ghen tỵ với Thẩm Tinh Không – cô xinh đẹp, gia thế tốt, cả ngày lúc nào cũng đem theo một vệ sĩ đẹp trai thế này bên người, kể cả là cô không cố ý thể hiện khoe khoang nhưng người khác nhìn vào cũng thấy khó chịu.

Tưởng Thu Muội cởi từng chiếc cúc áo của A Tiến, người đàn ông này cơ bắp thật săn chắc, thịt chắc nịch từng khúc, cô ta vuốt nhẹ lên bắp thịt săn chắc của anh, cảm thấy máu trong cơ thể mình đang sôi lên. Trên người anh có không ít vết sẹo, chắc là do thời gian đi làm lính để lại, cô ta nghe Thẩm Tinh Không từng nói, anh từng tham gia đánh nhau, rất nhiều lần tưởng chết.

Cô ta hôn lên ngực anh, trên người anh không có mùi mồ hôi, rất thơm tho và sạch sẽ - hoàn toàn khác với những người đàn ông trước kia của cô ta.

Cô ta ôm lấy A Tiến, hôn lên đôi môi hình trái tim của anh, cô ta cảm thấy đây mới thực sự là đàn ông.....

Cô ta hôn anh một lúc liền phát hiện anh ngoài cơ thể nóng hừng hực đó thì không có phản ứng gì khác, có chút bực mình, cô ta đưa tay ra nắm lấy bộ phận vì tác dụng của thuốc mà cương cứng lên kia.

A Tiến hức một tiếng, trán toát mồ hôi hạt ra, cuối cùng anh cũng mở mắt ra, hơi thở anh dồn dập nhìn cô gái đang nằm trên người mình, giọng anh khàn khàn, anh dùng tay túm lấy gáy cô ra, thấp giọng gọi: “Tiểu Tinh.”

Tưởng Thu Muội trong lòng bực dọc, bàn tay dùng lực cô ta véo cho anh một cái: “Tiểu Tinh cái đầu anh ấy! anh xem xem em là ai!”

A Tiến không còn năng lực suy nghĩ nữa rồi, anh cắn răng lại, vô thức đẩy Tưởng Thu Muội ra, anh thở hổn hển: “Tiểu Tinh? Mau tránh xa tôi ra,...tôi bị hạ thuốc rồi....tôi sẽ làm hại tới cô đấy....mau tránh xa tôi ra!”

Tưởng Thu Muội cảm thấy anh đã không còn tỉnh táo gì rồi, liền cố tình trêu chọc anh: “Em không đi đấy anh sẽ làm gì em nào?”

A Tiến co rúm người lại, dây thần kinh trên đầu căng ra, miệng anh chỉ lẩm bẩm: “Tiểu Tinh....Tiểu Tinh....”

Anh gọi nhiều quá làm cho Tưởng Thu Muội bực cả mình, cô ta bắt đầu cởϊ qυầи anh ra, hức một tiếng: “Tiểu Tinh Tiểu Tinh! Anh là cái đồ vệ sĩ quèn, anh còn tưởng cô ấy sẽ liếc mắt nhìn anh à? Cả ngày giống như cái đuôi thôi mà tưởng mình là ai chứ!”

A Tiến đột nhiên nắm lấy tay cô ta, anh cố gắng ngồi dậy, vì tác dụng của thuốc sắc mặt anh đỏ lên rồi anh gầm: “Thẩm Tinh Không!”

Tưởng Thu Muội tức giận bịt miệng anh lại: “Đừng có gọi nữa, anh chỉ là vệ sĩ thôi, không cần tới mức lên giường rồi vẫn còn gọi tên cô ta!”

A Tiến run lên vì miệng anh bị nụ hôn mềm mại của cô ta khóa lại, thuốc vẫn còn tác dụng đã làm cho cơ thể anh càng mềm nhũn ra không có chút sức lực nào, anh khẽ hít thở, khuôn mặt đỏ bừng đầy vẻ mãn nguyện, miệng anh thì thầm gọi: “Tiểu Tinh....Tiểu Tinh....”

******

Khi Thẩm Tinh Không đẩy mấy nữ sinh canh cửa ra, xông vào trong liền nhìn thấy hai người lõa thể đang lăn lộn trên giường.

Mặt cô đột nhiên đỏ bừng lên, máu như chạy lên não, cô nhặt quần áo cửa Tưởng Thu Muội từ dưới đất lên vứt về phía cô ta: “Mặc vào!”

Tưởng Thu Muội có chút bực mình, nhìn cô: “Làm cái gì thế hả? Chẳng phải bảo cậu về nhà trước đi à?”

Thẩm Tinh Không nhặt quần áo của A Tiến lên, tiếng lại gần, nhắm mắt lại không nhìn cơ thể anh mà mặc đồ vào cho anh: “Tớ....tớ không thể để cậu làm thế này được....tớ phải đưa anh ấy tới bệnh viện!”

Tưởng Thu Muội nghiến răng lại, đẩy mạnh Thẩm Tinh Không ra: “Nếu như cậu còn coi tớ là bạn thì đi ra ngoài đi! Tớ thích A Tiến cũng không phải một hai ngày, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội để tớ và anh ấy qua đêm với nhau, tớ cũng không mưu đồ gì anh ấy, qua đêm nay mọi chuyện lại trở về như trước, Thẩm Tinh Không, cậu tác thành cho tớ đi được không?”

Thẩm Tinh Không mặc đồ vào cho A Tiến xong, có chút lúng túng mặc quần vào cô anh, cô quay mặt đi, nín thở; “Nếu A Tiến bằng lòng thì tớ không quản, thế nhưng anh ấy bị cậu cho uống thuốc, tớ không thể hại anh ấy....Thu Muội, ngày mai tớ sẽ nói với anh ấy, nếu như cậu thực sự thích anh ấy thì hãy cố gắng, cậu thế này anh ấy chỉ hận cậu mà thôi, cũng sẽ hận tớ....”

Tưởng Thu Muội tức giận vứt quần áo xuống đất, gầm lên: “Cậu đủ chưa hả? Tôi luôn nhịn cậu, nhà cậu có tiền người trong trường đều cung kính trước cậu nhưng có gì ghê gớm chứ! Nếu không phải tớ chơi với cậu thì trong trường làm gì có ai quan tâm tới cậu! Cậu đối xử với bạn bè thế này à?”

Thẩm Tinh Không mím môi lại, cổ họng cô nghẹn lại rất khó chịu, giúp A Tiến kéo khóa lên, cô thấp giọng nói: “Thu Muội, tớ xin lỗi, tớ không thể hại A Tiến thế này được.....cậu mắng tớ cũng được, hận tớ cũng được, tớ sẽ không thể để cậu làm như vậy, anh ấy không tỉnh táo, cậu và anh ấy....như thế này thì còn có ý nghĩa gì?”

Tưởng Thu Muội phẫn nộ cười lạnh lùng: “Cậu đừng có mà ra vẻ đạo đức nữa! Cậu chẳng qua là không muốn nhìn thấy người khác vui vẻ hạnh phúc, Thẩm Tinh Không, có phải cậu nhìn thấy A Tiến ở bên cạnh tớ cậu không thoải mái đúng không? chẳng trách Lục Diễn Trạch đá cậu bỏ đi, cậu chính là một thiên kim tiểu thư lòng dạ hẹp hòi! Lúc đầu rõ ràng là tớ đi tìm anh ấy cuối cùng thì cậu và anh ấy lại ở bên nhau, khi đó sao cậu không để ý tôi là bạn cậu, khi đó sao không nói ở bên anh ấy là tự làm nhục bản thân? Cậu có thể còn tôi thì không thể à? Tôi sớm đã muốn nói cậu, con người cậu vừa ích kỷ vừa tẻ nhạt, tự cho rằng mình kiêu ngạo tự đại, ai muốn làm bạn với cậu chứ, nếu không phải tôi thấy cậu đáng thương thì tôi chẳng thèm quan tâm tới cậu.”

Con tim Thẩm Tinh Không run lên khi nghe những lời cô ta nói, cô kéo A Tiến dậy, lắc lắc người anh, nói như sắp khóc: “A Tiến! Anh tỉnh lại đi.”

Tưởng Thu Muội chỉ để ý chút cơn tức giận trong lòng ra, cô ta người không mặc gì đứng lên, cười lạnh lùng: “Thẩm Tinh Không, cậu đưa anh ấy đi đi, đi rồi thì tôi và cậu cũng không còn là bạn bè nữa, cậu cứ đóng kịch đi, cậu và vệ sĩ của cậu chắc chắn có vấn đề, cậu biết không, vừa nãy anh ấy ôm tôi mà miệng không ngừng gọi tên cậu, Tiểu Tinh Tiểu Tinh, gọi thật là thảm thiết tới mức ghê tởm! Hai người có mà đang đóng kịch, tôi sớm nên nghĩ ra, lúc đầu bảo cậu cho tôi số điện thoại của anh ấy mà cậu lấy đủ lí do, hóa ra hai người thông da^ʍ với nhau! Haiz, đúng là bẩn thỉu.”
« Chương TrướcChương Tiếp »