- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
- Chương 149: Em cũng muốn làm anh vui vẻ
Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
Chương 149: Em cũng muốn làm anh vui vẻ
Thẩm Tinh Không thấy anh đuổi mình đi bắt đầu giờ trò làm nũng, cô chui vào trong chăn, cơ thể nhỏ bé của mình ngồi lên chân anh: “Em không biết, Thẩm Chi Diệu anh bắt nạt em! có phải anh thấy em đồng ý ở bên anh rồi mà anh chẳng còn quan tâm tới em nữa! Trước đây anh có làm mặt lạnh lùng không quan tâm tới em thế này đâu, cắc chắn là anh đạt được điều anh muốn rồi nên không coi trọng nữa! Sao anh có thể như vậy chứ!”
Thẩm Chi Diệu khóc cười không được, hai chân anh bị cô ngồi lên đau tê của đi, anh túm lấy cô đẩy xuống đuôi giường: “Thẩm Tinh Không, em mấy tuổi rồi! đừng như trẻ con thế nữa.”
Thẩm Tinh Không lại xông lên, hai tay quàng vào cổ anh nhất định không chịu bỏ ra: “Em không biết! Anh không được phép ngủ ở phòng này! Anh không được phép không để ý tới em, anh không được phép nổi nóng với em!”
Nói xong cô lại ngồi lên chân Thẩm Chi Diệu cầm lấy tay anh cắn vào ngón tay.
Thẩm Chi Diệu kêu hức lên một tiếng, cúi đầu xuống, anh nói với ngữ khí như gầm lên với cô: “Đừng làm loạn lên nữa!”
Thẩm Tinh Không nhõng nhẹo: “Không biết! Anh mau hứa với em đi! Anh nói là sẽ không giận dỗi em đi!”
Thẩm Chi Diệu thấy cô bám lấy cổ áo mình, vừa nãy anh đẩy cô xuống làm cho dây áo ngủ tuột cả đi, để lộ ra bên vai trần nõn nà, cái tư thế hơi cúi người xuống đã phơi ra bộ ngực đầy đặn của cô trước mặt anh.
Anh nheo mắt lại, hắng giọng một tiếng, giọng anh khàn khàn anh nói: “Bỏ tay ra không thì em sẽ nhận đủ đấy.”
Thẩm Tinh Không chỉ để ý tới việc dỗ dành cho anh hết giận, cô tiếp tục ghé vào người anh, hít thở cái hương vị tươi mát từ người anh, cô thè lưỡi ra run rẩy liếʍ lên cổ anh: “Đừng có giận nữa đừng có giận nữa... Thẩm Chi Diệu.... anh mau cười một cái đi, bằng không đêm nay em không để cho anh ngủ đâu!”
Trong ánh mắt Thẩm Chi Diệu đã mang theo ngọn lửa tức giận, anh đặt tay lên cổ cô, gằn giọng xuống nói thì thầm: “Em còn có lý à? Anh là ‘chú Hai’ của em cơ mà, có ai mà làm thế này với chú của mình không? Mau về phòng em đi!”
Thẩm Tinh Không lắc lắc người anh, dùng tay sờ vào cằm anh với lấm tấm những sợi râu mới chồi lên: “Vậy thì anh nói xem phải làm thế nào anh mới không giận nữa? Phạt em đi, em nhận phạt...đừng giận nữa mà....”
Thẩm Chi Diệu cúi đầu nhìn cô, cô bé nha đầu này ngồi trên chân anh cựa quậy lung tung, bên trong thì trống không, bên ngoài chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang, cô lại còn hỏi anh muốn phạt cô thế nào? Là cô đang phạt anh thì có!
Giọng nói khàn khàn, anh cúi đầu xuống cảnh cáo cô: “Đừng động đậy lung tung, mau xuống đi.”
Thẩm Tinh Không vẹo người sang một bên, cô không hề chú ý thấy cơ thể anh sớm đã cứng đờ ra, cô hôn lên cằm anh, hai mắt nhìn thẳng vào anh và nói: “Đừng cãi nhau nữa có được không....anh không biết đâu, em không chịu được cảnh người khác không quan tâm tới em....”
Thẩm Chi Diệu nhìn bộ dạng dỗ dành người khác đó của cô, đôi mắt ướŧ áŧ, đôi môi đỏ hồng, cái bộ dạng đó đáng yêu thế không biết....
Anh hắng giọng vài tiếng, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn cô: “Phạt thế nào em đều nhận đúng không?”
Thẩm Tinh Không vội vàng gật đầu: “Phạt thế nào em cũng nhận hết!”
Thẩm Chi Diệu cười đắc ý, anh ghé sát vào tau cô, đôi môi anh ngậm lấy tai cô.
Mặt Thẩm Tinh Không lập tức đỏ lên, cô muốn chạy đi nhưng đã bị anh ôm chặt lấy eo rồi, cô đấm vào vai anh: “Anh...anh bắt nạt người khác!”
Đôi mắt Thẩm Chi Diệu nheo lại, khuôn mặt thờ ơ nhìn cô: “Vậy thì bỏ đi, dù sao anh cũng mệt rồi, sau này em thích nói thế nào thì nói, anh chẳng quan tâm nữa.”
Thẩm Tinh Không thấy anh đắp chăn lại muốn ngủ, cô vội vàng lại ôm lấy cổ anh, giả vờ khóc hu hu: “Không được phép nói anh không quan tâm! Em....em đồng ý với anh được chưa....”
Thẩm Chi Diệu khẽ mỉm cười đắc ý, anh lật chăn ra, nhìn cô hất cằm hỏi: “Biết phải làm gì rồi chứ?”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt, cô nheo mày lại cởi cúc áo của anh ra, đôi bàn tay cô lúc này còn đang run lên.
Thẩm Chi Diệu thích nhìn cô thế này, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé của cô, anh ghé sát lại gần, đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt.
Thẩm Tinh Không hít thở khó khăn, mặt cô đỏ và nóng lên như quả gấc chín, cởi hết cúc áo của Thẩm Chi Diệu ra, cô cởi chiếc áo ra được một nửa, nhìn vào cơ thể cường tráng của anh, cô cảm thấy bản thân mình như sắp nổ tung ra, cô xấu hổ, lấy hai tay che mặt đi, nói nức nở: “Đồ đàn ông xấu xa, anh bắt nạt em! em không làm nữa đâu...anh bắt nạt em!”
Thẩm Chi Diệu cũng không nỡ nhìn cô như vậy, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô đầy vẻ yêu thương, ngón tay anh đặt lên môi cô, khẽ cười: “Đổi ý nhanh thật đấy...em không muốn thì thôi, anh không ép em...ngoan, ngủ đi!”
Thẩm Tinh Không xòe ngón tay ra rồi nhìn trộm anh, thấy anh không có vẻ tức giận, trong ánh mắt là sự bao dung và yêu thương, cô mới yên tâm bỏ tay xuống, ngả vào lòng anh, cùng anh nằm xuống, chiếc chăn mềm mại và ấm áp, cô được anh ôm lấy và anh cúi dụi mình vào lòng anh hạnh phúc.
Nét mặt Thẩm Chi Diệu có vẻ trịnh trọng, anh ấn ngón tay trỏ vào trán cô, giọng nói cảnh cáo: “Ngoan ngoãn nằm ngủ đi! Còn động đậy linh tinh thì anh sẽ xử lý em đấy!”
Thẩm Tinh Không chọn một tư thế nằm thoải mái, ôm lấy eo anh, áp mặt mình vào ngực anh thì thầm: “Anh chỉ giỏi dọa em thôi...không phải em cố ý muốn giấu mà....”
Thẩm Chi Diệu khẽ cười, bàn tay anh luồn vào mái tóc cô: “Vậy thì nói một câu dễ nghe dỗ dành anh xem nào.”
Thẩm Tinh Không suy nghĩ vài giây, cô vẫn ôm lấy anh và khẽ nói: “Anh....anh đối xử với em rất tốt...không phải là em không hiểu cảm ân, không phải là em không có cảm giác....em cũng không biết phải làm thế nào mới có thể báo đáp anh...sau này anh không cần đối xử với em tốt như thế nữa có được không...em cảm thấy mình chẳng có gì để báo đáp lại anh....”
Thẩm Chi Diệu ôm chặt lấy cô vẻ thương cảm: “Anh thương em em biết thế là được rồi, không cần báo đáp....Tiểu Tinh, đồng ý với enh, bất luận có chuyện gì xảy ra em cũng không được dao động, anh chỉ cần em ở bên cạnh anh thôi, như vậy đã là báo đáp rồi...”
Thẩm Tinh Không cảm thấy bản thân mình thật hạnh phúc....
Cô biết có một người thật lòng yêu thương mình như thế này đúng là không dễ dàng gì, cô trèo lên trên người Thẩm Chi Diệu, nhìn khuôn mặt anh tú của anh, ánh mắt cô nhìn anh say đắm, bàn tay cô đặt lên má anh, cô sẽ vuốt ve nó, cô cắn môi rồi nói: “Không được, sau này em phải đối xử tốt với anh....”
Thẩm Chi Diệu thấy cô nói với mình vẻ rất nghiêm túc như vậy anh lại thấy buồn cười.
Nụ cười trên môi anh đột nhiên dừng lại cùng với hành động trên tay Thẩm Tinh Không, người anh cứng đơ lại, hơi thở dồn dập, anh gằn giọng gầm lên: “Thẩm Tinh Không!”
Thẩm Tinh Không không nghe lời anh mà dùng lại, cô đặt đôi môi mình hôn lên l*иg ngực anh với vẻ xấu hổ và sợ hãi, chiếc lưỡi ấm và ướt đó học những kĩ năng từ anh mà khẽ cắn vào ngực anh.
Thẩm Chi Diệu cứng đờ người lại, hai tay bắt đầu nắm chặt thành nắm đấm, cơ thể anh hơi run lên, giọng nói lạc cả đi: “Dừng lại!”
Thẩm Tinh Không vẫn cố chấp tiếp tục những động tác của mình, bàn tay nhỏ ấm áp của cô như được châm lửa, bàn tay đó chạy khắp vùng eo của anh, cô lúc này đang hết sức căng thẳng, cơ thể cô run lên còn hơn cả anh, cô đưa chiếc lưỡi mình ra, chạy khắp ngực anh, học cách anh làm với bản thân mình mà vừa liếʍ vừa cắn lên đó.
Thẩm Chi Diệu thiếu chút nữa không khống chế nổi, anh ấn tay vào eo cô, hức một tiếng, há hốc mồm hít thở, giọng nói khàn khàn: “Nha đầu...em đừng có đùa với lửa....”
Thẩm Tinh Không đưa tay che miệng anh lại, cô cắn và làn da anh: “Em cũng phải khiến cho anh cảm thấy vui vẻ....”
Cơ thể Thẩm Chi Diệu lúc này đang cứng lại, làn da anh đỏ lên như gà chọi, hơi thở dồn dập, đôi mắt anh mở to tròn nhìn lên trần nhà.
Thẩm Tinh Không cắn vào môi anh, đẩy hết quần áo trên cơ thể hai người ra, đôi bàn tay cô chống lên l*иg ngực săn chắc của anh, cô dang hai chân ngồi lên bụng anh, cô kìm nén lại sự hạnh phúc và niềm vui của mình, từng chút từng chút dùng cơ thể mình ôm trọn lấy Thẩm Chi Diệu.
Cô ưỡn lưng ra, cong người xuống để lộ ra những đường cong mỹ miều trên cơ thể.
Hức một tiếng, Thẩm Chi Diệu đặt tay lên vùng eo thon thả của cô, những giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống, nhìn cô nhịn cơn đau để làm vui bản thân mình, anh cố gắng không động đậy, nhìn cô và hỏi: “Em có đau không?”
Thẩm Tinh Không không còn nói được một câu hoàn chỉnh, giọng nói của cô như bị vỡ tan ra, chỉ nghe thấy cô lắp bắp: “Được...có thể...em có thể chịu được....”
Thẩm Chi Diệu nhìn đôi mắt ậng nước sắp chảy ra ngoài của cô, anh đưa tay lên lau đi, anh đỡ cô nằm xuống đầy vẻ thương xót, anh lật người lên, lau những giọt mồ hôi trên trán cô, anh hôn cô rồi nói: “Nha đầu ngốc, em chưa từng trải qua sao lại dám làm thật thế chứ....”
Thẩm Tinh Không run lên lẩy bẩy, cô nhìn anh, miệng mấp máy: “Thế nhưng...anh muốn mà....”
Thẩm Chi Diệu mỉm cười, anh trao cô một nụ hôn sâu đậm mãi tới khi cô như sắp nghẹt thở anh mới bỏ cô ra, anh nhìn vào mắt cô vào hỏi: “Anh muốn điều gì em đều cho anh sao?”
Thẩm Tinh Không đặt tay lên má anh, gật đầu thành thật: “Vâng...cho anh hết....”
Thẩm Chi Diệu nằm xuống đè lên cơ thể cô, dùng lực đẩy thứ đó vào trong, Thẩm Tinh Không khẽ rên lên một tiếng – tiếng rên vừa đau đớn vừa hạnh phúc vô cùng.
Thẩm Chi Diệu cắn vào tai cô, anh hỏi thì thầm: “Vậy...bây giờ em đã thích ứng được việc anh ở bên trong đó chưa?”
Thẩm Tinh Không cắn môi, cô sợ hãi nhìn vào ánh mắt thích thú và hào hứng của anh.
Thẩm Chi Diệu cười xấu xa nhìn khuôn mặt cô, anh rút ra khỏi cơ thể cô, nằm xuống bên cạnh đó, nghiêng người nhìn cô cười cười: “Vậy thì...tiếp tục cái vừa nãy định làm cho anh....”
Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, cô cắn vào vai anh, cô lấy hết dũng khí và lặp lại những hành động ban nãy, anh hoàn toàn thả lỏng cơ thể mình để cô mặc sức phát huy, cái cảm giác này khiến cho Thẩm Tinh Không đạt tới đỉnh điểm cao nhất của sự chủ động, cô hiểu cái cảm giác được anh cho bay lên mà Thẩm Chi Diệu đã nói, cũng hiểu được câu nói đó của anh – thích một người thì sẽ tình nguyện để cho cô ấy hòa vào cơ thể mình....
Cô ấn tay lên ngực anh rồi thở hổn hển sau những động tác vừa rồi....
Thẩm Chi Diệu nhìn người phụ nữ của mình, toàn thân cô đều biến thành màu hồng nhạt, đôi lông mày cô nheo chặt lại vì sự hoan lạc, nét mặt cô lúc này khiến anh chỉ muốn nuốt trọn lấy cô, những giọt mồ hôi trên trán cô chảy xuống, tới cằm thì rớt lên ngực anh, cô không chịu đựng được sự làm việc năng suất của anh, cô thất thanh gọi tên anh...
Hình ảnh này khiến cho dòng máu trong cơ thể anh sôi lên sùng sục, mỗi tế bào trong cơ thể dường như đều đang được giãn nở ra....
Cả đời này, e rằng anh sẽ không bao giờ quên cảm giác và cảnh tượng bây giờ, nó quá đỗi đẹp đẽ, tới mức làm đau cả trái tim anh....
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi
- Chương 149: Em cũng muốn làm anh vui vẻ