Thủ đô, nhà họ Quân.
“Cái gì, để người ta chạy đi rồi?” Mạc Ly tức giận cầm điện thoại.
“Lão Đại, người phụ nữ bên kia được người khác bảo vệ, thực lực có thể sánh với chúng ta.” Thủ hạ nghe điện thoại không khỏi biện hộ.
Mạc Ly không muốn nghe anh ta giải thích, phát cáu nói: “Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, nhất định phải để cho người phụ nữ kia biến mất khỏi thế giới này!”
Chẳng trách Mạc Ly lo lắng như vậy, cô ta cho rằng cậu chủ nhà mình không ép Hứa Thanh Tuệ hỏi về tung tích của người phụ nữ kia, bởi vì anh không quan tâm, kết quả là trong vòng hai ngày, cô ta nhìn thấy thông tin về người phụ nữ kia trong phòng làm việc của cậu chủ.
Cô ta có thể nhìn ra, cậu chủ muốn tự mình đi tìm người phụ nữ kia, nhưng làm sao cô ta đồng ý chứ?
Cùng lúc đó, Tuyên Quân Thần cũng nói cho Hứa Thanh Khê về danh tính của những người theo dõi: “Nếu tôi đoán đúng, những người đó hẳn là người của Quân Nhật Đình.”
Hứa Thanh Khê sửng sốt: “Cái gì, người của Quân Nhật Đình, tìm được tôi sao?”
“Không, không, cô cho rằng Quân Nhật Đình tìm được cô, sẽ không tự mình tới bắt cô sao?” Tuyên Quân Thần lắc đầu.
Hứa Thanh Khê im lặng, theo tính khí của Quân Nhật Đình, nếu đã tìm được cô, không thể không tìm đến đây.
Trong nhất thời, cô hoàn toàn không đoán ra được suy nghĩ của Quân Nhật Đình, lo lắng nói: “Anh muốn nói gì với tôi?”
Tuyên Quân Thần nhìn thấy Hứa Thanh Khê sắp nổi khùng, nhe răng cười: “Cô gái ngốc, làm sao mà tôi cảm thấy cô nổi nóng hơn nhiều vậy, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng, đừng bị chọc tức!”
Hứa Thanh Khê giật mình, cô vô thức hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc.
Khi bình tĩnh lại, sau đó cô mới nhận ra có điều không ổn: “Sao anh biết là tôi có thai? Anh giám sát tôi à?”
Tuyên Quân Thần không phủ nhận: “Này này, cô gái ngốc, giọng điệu của cô là gì vậy? Nếu không phải tôi bảo vệ cô, chỉ bằng hai mẹ con cô sao có thể sống yên ổn như vậy ở Phần Lan. Nếu không có tôi, hôm nay cô đã bị người ta gϊếŧ người diệt khẩu rồi.”
“...”
Hứa Thanh Khê không thể phản bác: “Được rồi, tôi không so đo với anh, nhưng anh vừa nói như vậy là có ý gì?”
Tuyên Quân Thần híp mắt: “Thủ hạ của Quân Nhật Đình, cô ta hẳn là sau lưng Quân Nhật Đình âm thầm ra tay. Cô nghĩ xem lúc ở nhà họ Quân có đắc tội với người nào xung quanh Quân Nhật Đình không?”
Người đầu tiên Hứa Thanh Khê nghĩ đến là Mạc Ly.
Bản thân người phụ nữ này cũng nhìn không ưa cô, huống chi sau này Hứa Thanh Tuệ và chuyện của bọn họ đều bại lộ, căn cứ theo sự bảo vệ của người phụ nữ này đối với Quân Nhật Đình, đối phó với cô là chuyện bình thường.
Tuyên Quân Thần trầm mặc nhìn Hứa Thanh Khê, ánh mắt lóe lên: “Xem ra cô đã đoán được là ai đã ra tay với mình. Sau này định làm gì? Tôi đoán người đó một khi thất bại có thể sẽ quay lại lần nữa.”
Hứa Thanh Khê mặt chìm xuống, nếu thật sự là Mạc Ly, người phụ nữ này nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ có thể nhờ người giúp đỡ.
Cô ngước mắt lên nhìn Tuyên Quân Thần: “Tuyên Quân Thần, anh có thể giúp tôi được không?”
Tuyên Quân Thần nhướng mày: “Tôi giúp cô thì có ích lợi gì, hơn nữa trước nay tôi giúp cô, cô còn chưa trả lại tôi gì đâu.”
Hứa Thanh Khê mím môi, không biết nên đáp lại như thế nào.
Quả thật Tuyên Quân Thần không có họ hàng gì với cô, tuy rằng cô cứu Tuyên Quân Thần, nhưng bọn họ cũng đã đền tiền rồi, nhưng mà sau này cô lại nhờ Tuyên Quân Thần giúp đỡ, vẫn còn nợ ân tình của anh ta.
Nhưng ngoài Tuyên Quân Thần, cô chưa từng nghĩ tới có ai khác có thể giúp cô chống lại sự truy đuổi của Mạc Ly.
Rốt cuộc khi chưa biết Quân Nhật Đình, cô chỉ là một người bình thường, những người xung quanh cũng chỉ là người bình thường.
“Tuy rằng hiện tại tôi không thể cho anh cái gì, nhưng tương lai anh muốn cái gì, chỉ cần tôi có hoặc có thể làm được, tôi sẽ đáp ứng cho anh.” Hứa Thanh Khê hứa hẹn.
Tuyên Quân Thần trầm mặc không nói, như có điều suy nghĩ.
Hứa Thanh Khê không ngừng cố gắng thuyết phục: “Tuyên Quân Thần, anh đừng nghĩ giả bộ nữa. Anh có thể phái người đến bảo vệ tôi, nói cho tôi biết những chuyện này, kỳ thực anh đã xen vào chuyện này rồi. Mặc dù tôi không biết anh vì sao lại chủ động giúp tôi, nhưng mà phần ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ.”
Tuyên Quân Thần bị Hứa Thanh Khê nói thẳng ra, cả người cứng đờ, sau đó giả bộ xấu hổ hét lên: “Khụ khụ... cô gái này sao không nói lời tốt đẹp được vậy?”
Hứa Thanh Khê ngượng ngùng sờ mũi: “Mọi chuyện xong xuôi, bất cứ lời tốt đẹp nào mà anh muốn nghe, tôi sẽ nói cho anh nghe.”
“Hừ, không có thành ý!” Tuyên Quân Thần hất đầu.
Hứa Thanh Khê cũng không để ý sau đó cô đột nhiên nhớ tới một chuyện nghiêm trọng: “Tuyên Quân Thần, Mạc Ly khi phát hiện ra chuyện của tôi thì sẽ đối phó với tôi, mẹ của tôi cũng bị nguy hiểm sao?”
“Cô hiện tại mới nghĩ tới chuyện này sao?” Tuyên Quân Thần rõ ràng liếc Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê rất buồn bực không yên: “Ở đây đừng nói đùa nữa, không được, để tôi tìm mẹ tôi.”
Cô nói vậy liền đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đặt vé máy bay.
“Này, tôi nói cô nghe, cô gái ngốc, không thể nghe tôi nói xong sao? Tôi đã sai người đi theo dì rồi, chờ cô nhớ tới thì chuyện đã xong cả rồi!”
Hứa Thanh Khê nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn anh!”
Tuyên Quân Thần chán ghét nói: “Trong số những người phụ nữ mà tôi biết, cô là cô gái phiền phức nhất.”
Hứa Thanh Khê cong môi: “Anh cho rằng tôi nguyện ý gây ra những phiền phức này à?”
Cô nói xong, đột nhiên phát hiện có vấn đề, cả người tò mò nhìn Tuyên Quân Thần.
“Cô đang nhìn cái gì vậy?” Tuyên Quân Thần khó chịu với ánh mắt xa lạ của cô.
Hứa Thanh Khê thẳng thắn nói: “Tôi rất tò mò, tại sao anh lại chủ động giúp tôi như vậy? Mặc dù lần nào tôi cũng tỏ vẻ nhờ anh giúp đỡ, nhưng anh đều biết hết mọi chuyện trước khi đến tìm tôi.”
Tuyên Quân Thần cũng sững sờ, ánh mắt xẹt qua Hứa Thanh Khê, không được tự nhiên ho khan một tiếng: “Cũng không có gì, chỉ là xem trọng ơn cứu mạng của cô. Cô cho rằng chuyện gì tôi cũng quản sao?”
Hứa Thanh Khê chớp chớp mắt, trêu chọc nói: “Nhưng mà ơn cứu mạng, không phải anh đã trả bằng tiền rồi sao?”
Tuyên Quân Thần có chút không kiềm chế được, giả bộ giận dỗi mà nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê: “Cứ coi như tôi rảnh rỗi. Hơn nữa, trải nghiệm máu chó như cô chỉ xảy ra trên phim truyền hình thì thật hiếm thấy trên thực tế nha, tôi cảm thấy thú vị cô có tin không? Nếu cô không muốn tôi tham dự vào thì từ giờ trở đi tôi sẽ không giúp nữa và những người được cử đi cũng sẽ gọi trở về.”
“Đừng, tôi đang đùa thôi.”
Hứa Thanh Khê biết mình trêu chọc quá đáng, nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Đồng thời cô cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra Tuyên Quân Thần không phải cô như cô nghĩ có chút tâm tư với cô.
Hai người cười đùa một hồi, Hứa Thanh Khê có chút mệt mỏi về phòng nghỉ ngơi.
Tuyên Quân Thần nhìn cô rời đi, trong mắt sâu thẳm phức tạp khó đoán.
Trên thực tế, ngay cả chính anh ta cũng không biết tại sao muốn giúp Hứa Thanh Khê.
Nếu anh ta ấy thích cô gái này, vậy thì chưa đến mức đó.
Có lẽ chính vì người con gái này đã cho anh ta một hơi ấm khi anh ta yếu ớt nhất, mới có thể khiến anh ta đối xử đặc biệt như vậy.
Tuyên Quân Thần híp mắt suy nghĩ, tâm tư chậm rãi trôi đi.