🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Đi từ cửa đến giường bệnh, Đường Hoa
Nguyệt nặng nề đi từng bước, toàn bộ quá trình
chân cô giống như bị tháo rời ra, không thể đứng
vững nổi.
Cô cảm thấy vô cùng lạnh, xương cốt trong
người đều đau đến phát run, tim dường như
ngừng đập, đầu óc chậm chạp không nghĩ được
gì.
Cô cứng ngäc đưa tay ra, từ từ vén lên một
góc vải trắng, khi nhìn thấy được khuôn mặt quen
thuộc đến không thể quen thuộc hơn, ngày hôm
qua còn dịu dàng yêu thương, bây giờ khuôn mặt
ấy trở nên im lặng, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống.
“Mẹ” Đường Hoa Nguyệt nghẹn ngào, giọng
nói run rẩy như không thể tin nổi: “Con rất nhanh
là có thể mang anh trai trở về rồi, nẹ không phải,
mẹ không phải vẫn luôn muốn gặp anh ấy sao,
còn chưa nhìn thấy, sao mẹ có thể...”
Sao có thể cứ như vậy bỏ lại tụi con mà đi?
“Đường Hoa Nguyệt...” Ngay lúc này, giọng nói
của Từ Uyển Nhan đột nhiên từ sau lưng Đường
Hoa Nguyệt vang lên.
Đường Hoa Nguyệt quay đầu lại nhìn, ánh mắt
mơ hồ.
Rất dễ để thấy được, Từ Uyển Nhan đang đi
về phía cô với đôi mắt đỏ hồng.
Đôi mắt đẫm lệ của Đường Hoa Nguyệt trở
nên ác liệt: “Từ Uyến Nhan! Cô chính là người cuối
cùng gặp mẹ tôi?”
Vừa rồi y tá phụ trách nói có một người phụ
nữ xinh đẹp vào gặp mẹ cô cuối cùng, nhưng cô
không thể ngờ được đó lại là Từ Uyến Nhan.
“Em...” Từ Uyển Nhan đứng ở phía bên kia
giường bệnh, vừa định nói gì đó, bỗng nhiên có
tiếng bước chân dồn dập chạy tới, cô ta quay đầu
lại nhìn, chỉ thấy Hoắc Anh Tuấn vội vàng xông
vào phòng bệnh.
Từ Uyển Nhan vô thức siết chặt ngón tay.
Người đàn ông tuấn tú đầu tiên liếc qua mẹ
Đường đã khuất, rồi nhìn vê khuôn mặt không còn
chút huyết sắc của Đường Hoa Nguyệt, cô gân
như không thể đứng vững, chỉ trong một đêm, cô
đã mất đi hai người thân trong gia đình.
Bây giờ cô yếu ớt như một tờ giấy trảng, giống
như chỉ cân một cơn gió thổi qua, cũng sẽ mang
cô đi mất.
Trong tim người đàn ông có chút buồn bực và
bối rối, cảm giác này, đang một lúc một tăng lên.
Anh buôn bực kéo cà vạt: “Đường Hoa
Nguyệt...
Nhưng đột nhiên anh nghe Đường Hoa
Nguyệt quát lên: “Từ Uyển Nhan tôi đang hỏi cô,
sao cô không trả lời!"
Ánh mắt của Đường Hoa Nguyệt gắt gao nhìn
Từ Uyển Nhan: “Ca phẫu thuật của mẹ tôi diễn ra
vô cùng thuận lợi, gần đây bà cũng uõng thuốc
đúng giờ, rất mau hồi phục, vì sao bà đột nhiên lại
bị vỡ mạch máu não, cô rốt cuộc đã làm gì, cô nói
đi!”
Động tác của Hoắc Anh Tuấn lập tức dừng lại,
đưa mắt nhìn về phía Từ Uyển Nhan.
“Em, em không biết..” Sắc mặt Từ Uyển Nhan
tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ nhìn Hoäc Anh Tuấn, rôi
lại nhìn Đường Hoa Nguyệt, nước mắt cứ như vậy
- ---------------------------