🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ "Uyển Dư, Uyển Dư? Đường Uyển Dư!"
Sắc mặt của Đường Hoa Nguyệt lập tức thay
đổi, trong lòng chấn động kinh hãi, lo lắng tột
cùng!
Cô gọi lại, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Gọi ba cuộc liên tục mà không có người trả
lời, Đường Hoa Nguyệt rút ống tiêm ra, lật người
ra khỏi giường, chưa kịp thay quần áo đã định lao
ra ngoài.
Thấy vậy, y tá làm sao dám buông cô ra, cô ấy
vội vàng nắm lấy cánh tay Đường Hoa Nguyệt:
"Cô Đường, cô không được rời đi.
"Buông tôi ra!" Một tay Đường Hoa Nguyệt
câm điện thoại di động bấm chuông báo 110, một
tay đấy y tá ra, giọng điệu lo lắng: "Buông ra, em
gái tôi xảy ra chuyện, tôi phải ra ngoài đi tìm con
bé!"
Y tá không chịu buông tay: "Cô đừng lo lắng,
cô còn đang mang thai, hiện tại ra ngoài tìm
người cũng không tìm được, chuyện này giao cho
cảnh sát đi... Được rồi được rồi, cho dù muốn đi ra
ngoài thì cô Đường cũng phải thay một bộ quân
áo đi đã”
Dưới cái nhìn như muốn gϊếŧ người của
Đường Hoa Nguyệt, y tá đổi miệng sửa lời nói
thành nhượng bộ.
Thấy động tác nhanh chóng vội vàng cầm
quần áo đi vào phòng tắm của Đường Hoa
Nguyệt, lại còn gọi điện thoại ở trong phòng tắm,
rõ ràng đang nói gì đó với cảnh sát.
Lúc này Y tá lập tức gọi điện cho Hoắc Anh
Tuấn: "Tổng giám đốc Hoắc, anh mau tới đây đi,
hình như cảm xúc của cô Đường không đúng lắm,
cô ấy nói em gái mình xảy ra chuyện nên phải ra
ngoài ngay bây giờ."
Hoắc Anh Tuấn biết Đường Uyển Nhan trở về
nước, anh nói rằng không ai trong nhà họ Đường
có thể trốn thoát nên đã để La Cơ Vị Y đến đón
người.
Bây giờ Đường Hoa Nguyệt lại nói rằng Đường
Uyển xảy ra chuyện...
Lông mày của Hoäc Anh Tuấn nhăn lại, xe
bồng bẻ lái đột ngột, lao thẳng đến bệnh viện của
Đường Hoa Nguyệt.
Anh đạp mạnh ga xuống dưới: "Cô ổn định
cảm xúc cho cô ấy, tôi sẽ tới ngay."
Y tá trả lời được, nhưng trong lòng vẫn cảm
thấy hơi bất an.
Để cô ấy ốn định cảm xúc cho Đường Hoa
Nguyệt... Chuyện này có vẻ hơi khó khăn.
Hoắc Anh Tuấn cúp điện thoại, lập tức gọi
cho La Cơ Vị Y.
La Cơ Vị Y nhanh chóng trả lời: "Tổng giám
đốc Hoắc?"
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn tái
nhợt một cách ốm yếu, nhưng ánh mắt lại vô
cùng sắc bén: "Tìm được Đường Uyển chưa?"
La Cơ Vị Y trả lời: "Vẫn chưa, tôi đã tìm khắp
sân bay, nhưng không tìm được.
Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn lập tức tối sầm
lại...
Khi Hoắc Anh Tuấn chạy đến phòng bệnh của
Đường Hoa Nguyệt, đúng lúc Đường Hoa Nguyệt
- ---------------------------