Ngày Hoắc Anh Tuấn ra tù, Cố Minh Thịnh và
người nhà họ Hoắc đích thân đến đón, anh ta
cũng hiểu rõ sự việc mấy năm trước, nhưng lúc
đó anh ta không phải là luật sư bào chữa nên
không thể giúp được gì cho anh trai.
Ngoài ra, tình cảnh lúc đó của Hoắc Anh Tuấn
quá tệ nên không ai có thể giúp đỡ.
Sau khi anh ra tù, muốn kết hôn với Đường
Hoa Nguyệt, Cố Minh Thịnh biết chuyện cũng rất
vui sướиɠ, nhưng tại thời điểm đó anh ta đang có
một vụ án lớn nên ít tiếp xúc với Hoắc Anh Tuấn,
vì thế không rõ anh ta và Đường Hoa Nguyệt rốt
cuộc xảy ra chuyện gì.
Hoắc Anh Tuấn nhấc ly rượu đưa về phía anh
ta, không nói lời nào, liên uống cạn một hơi.
Cố Minh Thịnh nhướng mày và hài lòng.
“Nếu anh thiếu người rót rượu, có thể tìm
quản lí Lý” anh ta đấy cặp kính gọng vàng, thành
thật nói, “Mấy tháng nay tôi bận một vụ án lớn,
cuối cùng cũng đóng hồ sơ rồi, bây giờ tôi chỉ
muốn uống rượu nhảy nhót với người đẹp thôi.
Anh... "
“Tôi ghét Đường Hoa Nguyệt.” Hoắc Anh Tuấn
đột ngột cắt ngang chủ đề của anh ta, lại uống
một hơi cạn sạch, đôi mắt đen rõ ràng là đã say.
"Tôi nghe câu này vài lân. Anh có thể đổi chủ
đề mới khi uống rượu được không?”
Cố Minh Thịnh thu đôi chân dài lại, lắc lắc ly
rượu, "Đã bốn năm trôi qua, chả nhẽ anh vẫn chưa
buông bỏ được, sao cứ tự mình làm khổ mình
vậy?
Khi Hoắc Anh Tuấn muốn kết hôn với Đường
Hoa Nguyệt, anh đã từng nói với anh ta, thực sự
ghét một thì sẽ không thể để người đó xuất hiện
trước mặt mình được, đặc biệt đó lại là người
mình yêu.
Bởi vì đây là chuyện làm tổn thương người
mười phần thì tự làm tổn thương chính mình 8
phần.
Đối với cả hai đều rất đau khổ.
Lúc đó Hoắc Anh Tuấn trả lời anh ta thế nào
chứ?
“Hừm, Anh ta chỉ hừ lạnh một tiếng, trong mắt
toàn là nỗi đau bị người khác bỏ rơi, sự thù hận
khó có thể buông bỏ.
“Là cô ấy nợ tôi, cô ấy phải trả” Giọng nói của
Hoắc Anh Tuấn trầm xuống, “Tôi muốn cô ấy làm
gì, cô ấy phải làm cái đó.
Cố Minh Thịnh tò mò nhìn hẳn, "Anh mạnh mẽ
như vậy, sao bây giờ lại suy sụp thành bộ dáng
này?"
Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuấn cứng đờ, một lúc
sau mới bắt đầu tự rót rượu, nhưng không có nói
gì.
Cố Minh Thịnh liếc anh ta một cái, một tay
chống cằm, "Hoäắc Anh Tuấn, anh còn yêu Đường
Hoa Nguyệt đúng không? Khi anh bắt nạt cô ấy,
trái tim liên rất đau, cho nên cảm thấy khó chịu?"
Ồ, bắt nạt.
Không biết ai đang bắt nạt ai.
Anh sỉ nhục cô ấy, tàn nhãn nhất là bỏ đói cô
hai lần, còn cô ây thì sao?
Thực chất là đang đùa giỡn với tình cảm thật
lòng của cô ấy, vui vẻ thì nâng niu cô ấy, không vui
thì chà đạp.
- ---------------------------