“Vậy anh vẫn mua những thứ mà tôi thích ăn
sao? Không phải là tôi không xứng à, Hoắc Anh
Tuấn?”
Đôi môi tái nhợt của Đường Hoa Nguyệt nở
một nụ cười chế giễu, nhưng bàn tay đang cầm
chiếc điêu khiển ngày càng siết chặt, cho tới khi
móng tay cũng tái đi.
“Đôi khi tôi thật sự không hiểu nổi, anh rốt
cuộc hận tôi hay thích tôi? Ngay cả mắt cũng
không chớp lại có thể giao tôi cho một đám đàn
ông tùy tiện chơi đùa, lại vào thời điểm tôi sắp
chết vì bệnh mà chăm sóc tôi, anh không cảm
thấy bản thân anh rất mâu thuẫn sao?”
Sắc mặt của người đàn ông đột nhiên cứng
đờ, nhưng cô cũng không để ý, không hề sợ hãi
nói ra.
“Hoắc Anh Tuấn, tôi không có hứng thú để
biết anh đang nghĩ gì, nhưng cuộc sống của tôi
rất nhanh thôi sẽ kết thúc, anh cứ giữ tôi mãi
không buông như vậy thì có ý nghĩa gì? Không
bằng thành toàn cho tôi, để tôi đi đi. Xem như là
vì trước đây chúng ta đã từng yêu.”
“Tôi đã từng nói rất nhiều lân vê chuyện ly
hôn, Đường Hoa Nguyệt, tôi không thể ly hôn với
cô được.”
Lời nói này nghe chất chứa tình cảm, giỗng
như nam nữ chính trong phim truyền hình trao
nhẫn cho nhau, nhưng một giây sau, cằm Đường
Hoa Nguyệt bị anh bóp đến đau.
“Đường Hoa Nguyệt...” Từng đường nét trên
khuôn mặt anh tinh xảo, đẹp trai vô song, giọng
nói rõ ràng trầm thấp lạnh lùng, nhưng âm cuối lại
kéo dài: “Từ ngày quyết định lấy cô, tôi chưa từng
nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn với cô”
Tim Đường Hoa Nguyệt đập rộn ràng, nhưng
đó chỉ là rung động theo bản năng, không liên
quan gì đến thái độ của cô cả.
Thật may là máy đo nhịp tim của cô đã được
tháo xuống, nếu không sẽ dễ dàng để lộ sơ hở.
Người phụ nữ cắn chặt cánh môi tái nhợt.
“Ăn đi, để nguội rồi ăn không ngon đâu” Hoắc
Anh Tuấn hạ thấp giọng, thu tay lại.
Nhìn cô đang cau mày vì bị anh bóp đau.
Sức mạnh của người đàn ông không cho cô
có cơ hội phản kháng, Đường Hoa Nguyệt cúi
đầu, ăn thức ăn mà anh đưa.
Hương vị giòn tan vẫn ngon như xưa, lúc
trước khi náo loạn với Hoắc Anh Tuấn, anh sẽ
luôn đi mua cái này để dỗ cô.
Nhưng bây giờ, bọn họ cũng đã không còn
như trước nữa...
Không biết Đường Hoa Nguyệt đang nghĩ cái
gì, mím môi, âm thâm cười nhạo, như đang châm
chọc cũng giống như đang tự chế giễu.
Ánh mắt cô liếc qua trông thấy Hoắc Anh
Tuấn đưa tay lấy tờ giấy thông tin trên bàn, cắn
một miếng bánh quy trong miệng.
Một tiếng răng rắc vang lên, quả nhiên cô
nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông
cứng đờ, rất nhanh, lông mày cũng nhăn lại.
Hoắc Anh Tuấn đã đọc hết tất cả những gì
viết trên tờ giấy.
Nói là tờ thông tin, không bằng nói là giấy
chẩn đoán bệnh.
- ---------------------------