Anh ta buông tay cô ra, lây điện thoại cho cô
xem một đoạn băng ghi hình.
Chỉ thấy hình ảnh hai tay của một người đàn
ông bị trói, đôi mắt bị che đi, trên khóe môi còn
vương lại chút máu, đó lại là Đường Hàn Khiết!
Trong đầu Đường Hoa Nguyệt như bị sét
đánh, nhịp tim đột nhiên tăng vọt: “Lục Xuyên
Mạn...
“Suyt, không nên kích động.” Ngón trỏ anh ta
đặt trên môi cô, đôi mắt dụ hoặc: “Chỉ cần cô ly
hôn với Hoắc Anh Tuấn, tôi sẽ cho an hem họ
Đường nhà cô đoàn tụ, được chứ?”
“Hoắc Anh Tuấn muốn trả thù tôi, mà tôi đã
nhiều lần nói đến chuyện này, anh ta lại không
đồng ý." Đường Hoa Nguyệt chịu đựng cơn đau
khắp cơ thể: “Anh muốn làm gì thì cứ nhắm vào
tôi, đừng làm tổn thương người nhà của tôi! Họ
không có thù với anh.”
Nhưng thật ra Đường Hoa Nguyệt cũng
không có thù với anh ta.
Lục Xuyên Mạn nhìn cô chằm chằm, nhìn
khuôn mặt đã quá quen thuộc này, trong lòng như
nhữn ra, nhưng lại không chút lưu tình đem
Đường Hoa Nguyệt giẫm đạp dưới chân.
“Không thể ly hôn, vậy cô hãy khiến Hoắc Anh
Tuấn tin bệnh của cô là giả, tất cả đều là cô lừa
anh ta, mục đích chính là buộc anh ta tha thứ cho
cô, rồi ly hôn với cô, rôi hoàn hảo cùng tôi lập gia
đình”
Khuôn mặt Đường Hoa Nguyệt đã tái nhợt,
bây giờ lại càng thêm trắng bệch.
Nếu làm như vậy thật, có lẽ Hoắc Anh Tuấn sẽ
trực tiếp gϊếŧ cô thật?
“Cho cô ba mươi giây để lựa chọn, dù sao tôi
cũng chưa từng khiến phụ nữ của tôi khó xử” Lục
Xuyên Mạn cất kỹ điện thoại, đứng dậy: “Một,
hai...
“Tôi đồng ý...”
Con mắt Đường Hoa Nguyệt dân dần đỏ lên,
hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, máy theo dõi nhịp
tim cũng bắt đầu kêu “tích tích”, nhịp tim đã cao
hơn bình thường.
“Nhưng anh phải bảo đảm anh tôi được bình
an vô sự, thiếu một cọng tóc cũng không được,
anh phải để anh ấy bôi thuốc, xử ly vết thương!”
“Được, việc này tôi đồng ý, cô cứ yên tâm, giờ
cô ly hôn với Hoắc Anh Tuấn, tôi sẽ hoàn hảo kết
hôn với cô.” Lục Xuyên Mạn hài lòng cười, anh ta
đứng lên, nhưng lại cúi người, đặt lên trán cô một
nụ hôn: “Nghỉ ngơi thật tốt, tôi chờ tin tức của cô”
Y tá phát hiện nhịp tim của Đường Hoa
Nguyệt bất thường, khi y tá vào phòng, chỉ thấy cô
đang câm khăn tay lau trán thật mạnh.
Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn trăng như
tuyết kia lại không có biểu cảm gì.
Y tá vội nói: “Cô Đường, cô đừng kích động,
hít sâu rồi thở ra..."
Một lát sau, nhịp tim Đường Hoa Nguyệt lại
trở về bình thường, cô hít một hơi thật sâu rồi thở
ra, khăn trong tay bị nhào nặn thành một cục,
cánh tay vô lực rơi xuống.
Ở bên kia, Hoắc Anh Tuấn đã đến bệnh viện
trước kia đã chuẩn đoán Đường Hoa Nguyệt
không có bệnh gì.
- ---------------------------