🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Trong phòng bệnh của Từ Uyển Nhan.
Ngay lúc này, tầm mắt của Từ Uyến Nhan lạnh
lùng nhìn bản tin của Đường Hàn Khiết qua mạng.
Ngày hôm đó xảy ra chuyện, cô ta mất máu
quá nhiều. Nhưng thật ra không tổn thương quá
nghiêm trọng, thời gian phẫu thuật cũng không
dài, chỉ trong thời gian ngắn đã tỉnh rồi.
Nhưng chuyện của cô ta cũng gây sự ồn ào
rất lớn, tuy vậy Hoắc Anh Tuấn cũng không đến
thăm cô ta một lần nào cả. Chỉ có La Cơ Vị Y ở
bên cạnh chăm sóc cô.
Nói là chăm sóc nhưng thật ra chỉ là mua cho
cô chút đồ ăn, nước uống, không đói chết là được.
Cô hỏi La Cơ Vị Y chuyện liên quan đến Hoắc
Anh Tuấn, anh ta dứt khoát trả lời cô: "Vợ anh bị
bệnh ung thư máu thời kỳ cuối, Hoắc Tổng đang ở
bên cạnh chăm sóc cô ta."
Chỉ một câu nói làm cho Từ Uyển Nhan không
thể hỏi thêm gì nữa. Dẫu sao vợ anh cũng sắp
chết rôi, chồng ở bên cạnh chăm sóc vợ có gì sai
sao?
Có hỏi nữa lại lộ ra vẻ ích kỉ của bản thân.
Cho nên Từ Uyển Nhan trầm lại, lại nghĩ đến
tình hình của Đường Hàn Khiết gọi người mua
chuột người coi ngục để Đường Hàn Khiết được
"chăm sóc" tốt hơn. Thuận tiện sắp đặt cho người
dạy dỗ luật sư của bố Đường một chút. Tránh cho
vụ án của Đường Hàn Khiết bị đảo ngược.
Cùng lúc đó cô ta cũng đang chờ đợi thái độ
của Hoắc Anh Tuấn.
Nhưng hôm nay biết được anh ta cả đêm
không ngủ trông coi Đường Hoa Nguyệt ở phòng
bệnh nên cảm giác có chút bất an.
Từ Uyển Nhan cố nén sự rối ren trong lòng,
đợi lúc La Cơ Vị Hán ra ngoài xử lý công việc mới
dám gọi điện thoại cho Lục Xuyên Mạn.
Bên đó, Lục Xuyên Mạn một lát sau mới nghe
điện thoại.
Giọng nói qua điện thoại vô cùng âm u: "Cô
Từ, vết thương đã lành chưa?"
Cánh tay Từ Uyến Nhan quấn vô số những
tấm băng gạt nhưng vẫn hỏi thẳng vấn đề: "Tôi
không cùng Lục Tổng nói nhiều, Hoắc Anh Tuấn
biết chuyện Đường Hoa Nguyệt mắc bệnh ung
thư rồi. Anh phải nghĩ cách gì đó để biến bệnh
ung thư của Đường Hoa Nguyệt thành giả. Bằng
không thì Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt
sẽ lại gương vỡ lại lành mất."
Lục Xuyên Mạn đang lái xe, nghe vậy đôi mắt
hẹp dài nhắm chặt lại rồi trả lời: "Tôi biết rồi."
Anh ta đột nhiên quay đầu xe rồi đi vê hướng
bệnh viện của Đường Hoa Nguyệt.
"Có điêu thương tích của cô Từ nặng như vậy
lại còn quá cố chấp, thân thể lẫn trong lòng có lẽ
đã chịu không ít kí©h thí©ɧ. Có nên nói với Hoắc
Tổng trấn an cô một chút không?"
Nói đến đây càng tức, Từ Uyến Nhan siết
chặt điện thoại.
"Tình cảm mà Hoắc Anh Tuấn dành cho
Đường Hoa Nguyệt, Lục Tổng ắt hiểu rất rõ. Bây
giờ anh biết được bệnh tình của Đường Hoa
Nguyệt, ai mà biết được trong khoảng thời gian
ngắn ngủi này hai người họ có gương vỡ lại lành
không? Ai cũng không thể bảo đảm được, Đường
Hoa Nguyệt có nhân lúc này nói gì đó lùng tung
hay không chứ?”
- ---------------------------