Lúc Đường Hoa Nguyệt có được một chút ý
thức đã là buổi tối rồi, nhưng cô chưa tỉnh lại
ngay thì đã bị chuyển tới phòng bệnh thường, mãi
cho tới sáng hôm sao cô mới thật sự tỉnh dậy.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, không có ai cả.
Ngón tay Đường Hoa Nguyệt cử động, cô
muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện ra chẳng có
chút sức lực nào, tay dùng lực một chút là đau
đớn dữ dội.
"Mới vừa tỉnh lại thì đừng lộn xôn” Bỗng
nhiên có một giọng nói truyên đến bên tai, một
giọng nói từ tính trâm ấm vang lên.
Đường Hoa Nguyệt nhìn theo hướng giọng
nói vang vọng, chỉ nhìn thấy một người đàn ông
mặc áo khoác trắng châm chậm đi về phía cô.
Đối phương có làn da rất trắng, chân mày dày
đậm, khuôn mặt thon gọn, ngũ quan vô cùng cân
đối, khóe môi cong lên thành một vòng cung
ngắn, tạo cho người khác cảm giác như một làn
gió xuân vậy.
Một tay anh ta cầm bút, một tay còn lại thì
cầm tài liệu, khí chất tuấn tú, ánh mắt Đường Hoa
Nguyệt có chút sững sờ, trong tiêm thức thốt lên:
“Đàn anh...
“Nhiều năm không gặp em vẫn còn nhớ được
anh sao?” Tần Kỳ Tân đứng trước mặt cô, cười dịu
dàng.
Tần Kỳ Tân đi du học đã rất nhiều năm, sau
khi Đường Hoa Nguyệt lên năm tư đại học thì đã
không còn gặp anh ta, tuy nhiên khi hai người còn
học đại học thì đã cùng sinh hoạt trong một câu
lạc bộ, trong khoảng ba năm, Đường Hoa Nguyệt
và anh ta đã có mối quan hệ rất thân thiết.
Cô nâng khóe miệng nở nụ cười, muốn khiến
cho bản thân trông không tệ lắm: “Đàn anh về
nước khi nào vậy ạ?”
“Tính luôn hôm nay nữa, là vừa tròn một
tháng” Lúc Tần Kỳ Tân trở về, biết được tin cô đã
kết hôn rồi, cho nên mới không làm phiền đến cô,
nhưng không ngờ tình trạng hôn nhân của cô lại
thảm hại đến như vậy.
Anh ta cụp mắt, đôi mi dày che đi vẻ lạnh lùng
nơi đáy mắt, quay lại chủ đề chính.
"Em đã hôn mê gân hai ngày rồi, chắc đói rồi
phải không? Em muốn ăn gì?”
Đường Hoa Nguyệt lắc đầu, bây giờ cô không
muốn ăn gì cả, một chút thèm ăn cũng không có.
“Tình huống hiện tại của em rất là nguy hiểm,
bệnh ung thư máu giai đoạn cuối, lại còn đang
mang thai, không ăn là không được đâu.” Tần Kỳ
Tân gửi cho y tá một tin nhắn, phiền cô ấy chuẩn
bị cháo trăng và món ăn kèm, rồi nhìn Đường Hoa
Nguyệt: “Quên giới thiệu với em, bây giờ anh là
bác sĩ chỉ định của em”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Đường Hoa
Nguyệt không có kinh ngạc lắm.
Chuyên môn của Tần Kỳ Tân là bác sĩ ngoại
khoa, khi còn đi học mọi môn học anh ta đều
đứng nhất, đồng thời cũng tham gia nhiều cuộc
thi trong các câu lạc bộ, cũng như cuộc thi vận
hành kĩ năng lâm sàng, lúc đó anh ta đã nhận
được một giải thưởng lớn, nhất thời chấn động cả
học viện y khoa.
Những người giỏi sau này tiếng tăm đều
không băng Tần Kỳ Tân, nên anh ta được gọi trực
- ---------------------------