🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Sau khi Đường Hoa Nguyệt trở vê biệt thự,
việc đầu tiên cô tìm thím Nguyễn và lấy lại điện
thoại.
Thím Nguyễn kể rằng anh trai cô đã gọi và
thím ấy đã nghe điện thoại.
Đường Hoa Nguyệt nói cô biết rồi. Cô nói câu
cảm ơn rồi liên quay trở về phòng.
Cô lên mạng tra cứu một vài tư liệu, liên quan
đến điều trị bệnh nhân tâm thần, và cả làm thế
nào nâng cao khả năng ly hôn thành công, và
còn...làm sao giảm đau trong giai đoạn cuối của
bệnh ung thư máu?
Tuy nhiên phát hiện giai đoạn cuối bệnh ung
thư máu cơ bản đều là lây nhiễm, hoặc là sốt cao,
hoặc là xuất huyết, thời gian ngủ cũng kéo dài
hơn. Trước khi chết cũng sẽ không quá đau đớn,
vì cơ bản tất cả đều trong trạng thái hôn mê.
Đường Hoa Nguyệt ngẩn ngơ nhìn dòng chữ
trên màn hình điện thoại.
Cuối cùng cô nhấch môi, mỉm cười thật khó
khăn.
Gần đến trưa, thím Nguyễn gọi cô ăn cơm.
Khi Đường Hoa Nguyệt đến bàn ăn, Hoắc Anh
Tuấn đã ngồi sẵn ở đó rồi.
Trên khuôn mặt tuấn tú của anh không chút
biểu hiện gì, anh thay một bộ quần áo, mặc một
chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn một nửa, vải băng
trắng trên cánh tay càng lộ rõ.
Đường Hoa Nguyệt chọn nơi xa anh nhất, vừa
định ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy giọng nói
lạnh lùng của người đàn ông ấy: "Đứng ăn đi"
Đường Hoa Nguyệt ngây người giây lát,
nhưng cô cũng không nói gì, cứ đứng như vậy.
Cô cũng rời đi không quay người rời đi, không
thể chọc tức Hoắc Anh Tuấn, dù sao cô còn phải
tìm cơ hội đi gặp mẹ nữa.
Thím Nguyễn chuẩn bị xong các món ăn và
bày chúng lên bàn.
Ông chủ và bà chủ trong căn biệt thự dùng
bữa trong im lặng.
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
"Uyển Nhan đâu?"
Thím Nguyễn còn đang mải nhìn Đường Hoa
Nguyệt, nói: "Cô Từ đã ra ngoài rồi, nói bữa trưa
hôm nay sẽ không về ăn”
Hoắc Anh Tuấn “ừ” một tiếng, ánh mắt liếc
nhìn Đường Hoa Nguyệt đứng bên ấy, nhưng lại
thấy cô đang bưng bát, từng miếng từng miếng to
cho vào miệng nhai.
Giống như không hề nghe thấy gì.
Anh cúi đầu xuống, sự thù hận hiển hiện giữa
đôi lông mày của anh ngày càng trở nên nặng trĩu.
Nếu Hoäc Anh Tuấn nhìn kỹ, có thể thấy rõ
ràng trong tận đáy đôi mắt Đường Hoa Nguyệt
giấu một vực thẳm vô tận.
Nhưng anh ấy đã không.
Ngay lúc này, điện thoại di động của anh đổ
chuông.
Hoắc Anh Tuấn nghe điện thoại.
Dư Cơ Uyển ở đầu bên kia điện thoại nói:
"Giám đốc Hoắc, cậu hai đã tỉnh lại rồi, nhưng ban
- ---------------------------