🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Trung tâm điều dưỡng người bệnh tâm thần.
Bác sỹ trị liệu tâm lý Dư Cơ Uyển nhìn chiếc
điện thoại đã cúp máy, khóe môi đỏ tươi khẽ nhấc
lên cười nhạt.
Cô ta nhìn vê phía Hoắc Cao Lãng đang ngồi
trên ghế một cách điềm tĩnh rồi chậm rãi bước tới.
"Cao Lãng” Dư Cơ Uyển xoa đầu Hoắc Cao
Lãng, bàn tay ấy vừa mũm mĩm vừa ngắn ngủn:
“Đợi chút nữa gặp anh trai, cậu có còn nhớ phải
nói với anh ta những gì không?”
Làn da Hoắc Cao Lãng mềm mại, lại quanh
năm không thấy mặt trời,.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Dư Cơ Uyển, trong
đôi mắt đen láy của cậu giống hệt như Hoắc Anh
Tuấn, hiện lên sự ghê tởm và căm thù.
"Nói cho anh ta biết chân tướng sự thật về tai
nạn của tôi năm đó, để anh ấy hành hạ tất cả
những người đã làm tổn thương tôi!"
Dư Cơ Uyển mỉm cười hài lòng khi nghe được
câu nói đó: “Cao Lãng của tôi thật ngoan."
Hoắc Anh Tuấn cắn chặt hàm, khuôn mặt
không chút cảm xúc lái xe.
Đường Hoa Nguyệt ngồi ở ghế phụ.
Cô trắng nõn nà, lại rất xinh đẹp, nhưng
những vết hăn trên cổ lại rất sâu, đỏ sãm một
vùng, điều này ít nhiều đã ảnh hưởng đến sắc đẹp
của cô.
“Hoặc Anh Tuấn” Giọng nói khàn khàn của
Đường Hoa Nguyệt đột nhiên phá vỡ bầu không
khí tĩnh lặng bất hòa: “Nếu Cao Lãng giải thích rõ
ràng với anh chân tướng sự thật năm đó, anh có
thể nào...tin tôi lân nữa không?
Hoäc Anh Tuấn không đáp, phóng xe đi thật
nhanh.
Cô nghiêng đầu nhìn.
Thấy vẻ mặt của Hoäc Anh Tuấn không chút
thay đổi, thậm chí có vẻ như không hề động đậy.
Cô mở miệng, tiếp tục nói: "Anh cũng có thể
không tin tưởng tôi, nhưng chỉ cân chứng minh
được sự trong sạch của tôi, chúng ta sẽ ly hôn."
Cô đã đưa ra quyết định này từ lâu, chỉ là
Hoặc Anh Tuấn không chịu buông tha cho cô.
Nhưng cơn đau toàn thân không lúc nào
không nhắc nhở cô.
Cô đã không có nhiều thời gian nữa rồi.
Nếu tiếp tục kéo dài, có lẽ chưa cân đến Hoắc
Anh Tuấn tự mình ra tay, cô đã chết vì căn bệnh
này rồi.
Không biết câu chữ nào đã kích động Hoắc
Anh Tuấn, hai tay đang cầm vô lăng của anh bỗng
chốc trắng bệch, tốc độ xe trong phút chốc tăng
vọt lên như một cơn gió.
"Chân tướng như thế nào còn chưa chắc
chắn, cô đã ra điều kiện với tôi rồi sao?"
Anh châm biếm với khuôn mặt vô cảm, giọng
điệu gay gắt đáng sợ.
"Cô tốt nhất là thực sự chưa từng làm gì cả,
bằng không thì...
Bằng không cái gì, Hoắc Anh Tuấn không nói
gì thêm nữa, dù không nói rõ nhưng ý anh đã rõ
ràng.
- ---------------------------