Cả nhóm người đến bệnh viện nơi Lục Xuyên
Mạn đang ở, cũng tiện để lấy mâu DNA của anh
ta.
Lần này không cần Đường Hoa Nguyệt mở
miệng, Hoắc Anh Tuấn từ chỗ bác sỹ cũng đã biết
chuyện Lục Xuyên Mạn đã tỉnh lại.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Anh Tuấn
trong phút chốc nheo lại, tỉnh lại rồi sao?
Lục Xuyên Mạn làm đủ chuyện xấu nên anh
đã dặn dò với bác sĩ khiến Lục Xuyên Mạn không
bao giờ có thể tỉnh lại, vậy mà bây giờ đột nhiên
lại tỉnh lại?
Từ Uyển Nhan ngạc nhiên nói: "Nói như vậy
còn có thể cùng lúc kiểm tra DNA sao? Dù sao
bây giờ Hoa Nguyệt và anh ta cũng là bố mẹ của
đứa trẻ, tốt nhất là cả hai bên cũng đi kiểm tra”
"Kiểm tra DNA gì chứ?"
Đột nhiên, một giọng nói trâm khàn truyền
đến, người Đường Hoa Nguyệt trong phút chốc
như đông cứng lại, Hoắc Anh Tuấn khẽ nheo mắt
nhìn.
Chỉ thấy Lục Xuyên Mạn trong bộ quần áo
bệnh nhân, tay nắm lấy tay vịn của xe lăn, giỗng
như đang tập luyện phục hồi sức khỏe, nhưng khí
chất anh ta vẫn ôn hòa tao nhã như ngày nào.
Ánh mắt anh ta nhẹ lướt qua Hoắc Anh Tuấn,
sau đó dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp
của Đường Hoa Nguyệt, khẽ cười.
"Hoa Nguyệt, em không qua đây sao? Lần
trước gặp tôi, không phải em rất vui sao?"
Nghe vậy, đôi mắt đen dài của Hoắc Anh Tuấn
lập tức cuôn cuộn sát khí, sắc mặt tái đi.
Đường Hoa Nguyệt trước đó đã biết Lục
Xuyên Mạn tỉnh lại rồi sao?
Vẻ mặt của Đường Hoa Nguyệt cũng thay đổi,
đang muốn mở miệng giải thích thì đã nghe thấy
giọng nói ấm áp của Từ Uyển Nhan: "Anh Lục, giờ
không phải lúc để ôn lại chuyện cũ. Hôm nay
chúng tôi đến đây muốn tìm anh giúp một việc."
Cô ra hiệu cho anh ta nhìn vào đứa trẻ.
"Nghe nói đây là con của anh và Đường Hoa
Nguyệt, chúng tôi muốn anh hợp tác làm xét
nghiệm DNA, xem xem là thật hay giả."
Lục Xuyên Mạn kêu lên một tiếng “ô” đây khó
hiểu, Đường Hoa Nguyệt nắm chặt tay, nhìn chằm
chằm vào mặt của anh ta.
"Đứa nhỏ này không thể là của tôi với anh,
anh hẳn rất rõ điều này!"
Lục Xuyên Mạn không trả lời, mà nhìn về phía
Lục Bạch Ngôn đang co rúm lại vào trong, anh ta
đưa tay về phía đứa trẻ.
Lục Bạch Ngôn ngơ ngác, có lẽ là do tình bố
con đã sẵn có, đứa trẻ do dự một chút nhưng vẫn
sải đôi chân nhỏ bé, bước lên phía trước nắm lấy
bàn tay Lục Xuyên Mạn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn
đây sự ngưỡng mộ và nương tựa.
“Đứa nhỏ giống chúng ta như vậy, em còn
muốn che giấu điều gì nữa?” Lục Xuyên Mạn nhìn
khuôn mặt nhỏ bé giống anh ta vô cùng rồi lại
nhìn vê phía Đường Hoa Nguyệt cười và nói: “Hoa
Nguyệt, món quà gặp mặt này, tôi rất thích.”
Nói một cách dễ hiểu, anh ta đã thành công
trong việc làm kích động Hoắc Anh Tuấn.
- ---------------------------