🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Bệnh viện.
Lục Xuyên Mạn ngồi trên giường bệnh của
bệnh viện, đôi mắt đen láy sâu thảm nhìn chăm
chú ra phía bên ngoài cửa sổ.
Làn gió khẽ thoảng qua làm tấm rèm cửa
trắng bay phất phới, một bàn tay gây nhom thon
dài từ từ đưa lên, cảm nhận nhiệt độ của làn gió
nhẹ mang tới và cả cảm giác rèm cửa khẽ lướt
nhẹ qua những đầu ngón tay.
Khuôn mặt xanh xao và yếu ớt nhưng không
hê làm mờ đi những nét tuấn tú trên khuôn mặt,
người đàn ông ấy nở một nụ cười nhàn nhạt.
Anh ta siết chặt năm đấm, mặc dù vân không
tài nào dùng được sức lực nhưng sau từng ấy
thời gian ngủ miên man, cuối cùng anh cũng có
thể tỉnh lại, đây đã có thể coi là một ân huệ mà
ông trời đã ban cho anh ta.
Đột nhiên, Lục Xuyên Mạn dường như nghĩ ra
điều gì đó, ánh mắt trùng xuống, đầu ngón tay
miết chặt rèm cửa cũng tái đi ít nhiều vì dùng lực.
Năm đó, anh ta không hề trượt chân ngã
xuống lầu, anh ta nhớ rõ ràng là anh ta đã bị
người ta đẩy xuống.
Trong khoảnh khắc ngã xuống ấy, anh nhìn
thấy một bóng người nhanh chóng biến mất trong
hành lang. Trong hoàn cảnh đó, anh không thể
nhìn rõ khuôn mặt của người đã đẩy mình xuống
lâu, chỉ nhớ hình dáng ấy có phân nhỏ nhắn.
Vì vậy, Lục Xuyên Mạn nghỉ ngờ chính người
đẩy anh xuống là một người phụ nữ nhưng không
thể loại trừ khả năng đó là một người đàn ông có
thân hình nhỏ bé.
Nói chung, bây giờ anh đã tỉnh!
Người dám hãm hại anh, anh nhất định sẽ
khiến kẻ đó hối hận vì đã tôn tại trên cuộc đời này!
Sau khi Đường Hoa Nguyệt tỉnh táo lại biết
được rằng chính Hoắc Anh Tuấn là người đưa cô
ra khỏi trung tâm điều dưỡng chữa trị bệnh tâm
thần và còn sắp xếp để cô nhập viện, tinh thân cô
cũng đã hồi phục đôi chút.
Cô nghĩ tới nghĩ lui một hồi, phỏng đoán rằng
liệu Hoắc Anh Tuấn đã biết bệnh tình của mình
chưa?
Kết quả một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua,
Hoặc Anh Tuấn như người mất tích, không còn
thấy xuất hiện nữa.
Đường Hoa Nguyệt rũ mắt xuống cười khổ, bỏ
đi suy nghĩ kia.
Thật ra, cho dù biết bệnh tình của cô, người
sắp chết như cô thì còn có thể làm được gì.
Giữa bọn họ, sớm đã không thể quay lại nữa
rồi.
Bỏ mặc những suy nghĩ lung tung và những ý
nghĩ không thực tế ấy, Đường Hoa Nguyệt chuẩn
bị đi tới nhà thuốc để lấy ít thuốc giảm đau đầu.
Những loại thuốc được kê lần trước có lẽ đã
bị bỏ lại trong trung tâm điều dưỡng người bệnh
tâm thần rồi, có tìm cũng không thấy nên chỉ có
thể đi lấy lại.
Các triệu chứng của cô ngày càng nghiêm
trọng, nếu không có thuốc giảm đau khi bệnh tình
xảy ra, có lẽ cô sẽ không chịu nổi sự hành hạ và
chọn cách kết thúc cuộc đời sớm.
- ---------------------------