Nhận điện thoại của trung tâm điêu dưỡng,
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên bật dậy, không cẩn thận
đυ.ng đổ bát cháo nóng Từ Uyển Nhan mang tới.
Từ Uyển Nhan đau đớn la lên, nước mắt rưng
rưng nhìn Hoắc Anh Tuấn.
Nhưng Hoắc Anh Tuấn lúc này, trong đầu đã
bị câu nói Đường Hoa Nguyệt sắp không xong rồi
chiếm giữ, hoàn toàn không chú ý đến Từ Uyển
Nhan bên cạnh.
Anh rời khỏi bàn ăn, chộp lấy chìa khóa xe rời
đi.
"Hoắc Anh Tuấn..."
Hoắc Anh Tuấn dường như không nghe thấy
tiếng gọi của Từ Uyển Nhan, giẫm mạnh chân ga,
chạy đến trung tâm điêu dưỡng với tốc độ nhanh
nhất.
Từ Uyển Nhan bị bỏ quên, mu bàn tay đã
sưng đỏ một mảng. Làn da mềm mại trắng nõn
của cô ta làm cho chỗ bị phỏng nhìn qua càng
thêm nghiêm trọng.
Cô ta thảm như thế này mà Hoắc Anh Tuấn lại
không thèm nhìn cô ta một cái!
Dưới cơn tức giận, Từ Uyển Nhan hét lên một
tiếng, quét hết toàn bộ bữa ăn sáng thịnh soạn
trên bàn xuống đất, bát đĩa chén đũa trong đó
loảng xoảng bể thành một đống nát vụn!
"Đường Hoa Nguyệt, muốn chết thì chết xa
một chút, đừng cứ tới phá hỏng chuyện tốt của
tôi!"
Trong đôi mắt Từ Uyển Nhan phủ đầy tơ máu,
toàn thân toát ra hơi thở đáng sợ đến từ địa ngục,
các đốt ngón tay nắm lại kêu răng rắc, dáng vẻ
của một cô tiên nữ dịu dàng cũng không còn nữa.
Đường Hoa Nguyệt đã được đưa đến bệnh
viện, Hoắc Anh Tuấn liên chạy thẳng đến đó.
Anh vốn dĩ chỉ muốn dạy dỗ Đường Hoa
Nguyệt một chút, không ngờ cơ thể cô lại yếu đến
như vậy. Vậy mà lại hôn mê bất tỉnh, hơn nữa còn
phát sốt rất cao.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Hoa
Nguyệt, anh mím môi bảo bác sĩ kiểm tra tổng
quát cho cô.
Cơ thể của Đường Hoa Nguyệt không thể yếu
ớt như vậy, nhưng khoảng thời gian này cô vẫn
luôn phát bệnh, rốt cuộc mọi chuyện là thể nào?
Sau khi kiểm tra những thứ lặt vặt một lượt,
Hoắc Anh Tuấn ngồi trong phòng bệnh đợi báo
cáo.
Anh nhìn Đường Hoa Nguyệt đang hôn mê
nhưng vẫn cau mày thật chặt thì tâm trạng vô
cùng tôi tệ.
Anh đi đến bên giường, ngón tay xương khớp
rõ ràng nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của Đường
Hoa Nguyệt, giúp cô vuốt phẳng nếp nhăn kia.
Cô vẫn im hơi lặng tiếng như cũ, ngón tay của
anh chậm rãi nắm chặt, nói với giọng căng thẳng:
"Đường Hoa Nguyệt, tôi ghét cô hơn bất cứ lúc
nào hết”
Không biết có phải thật sự nghe thấy tiếng thì
thâm tự nói của Hoắc Anh Tuấn hay không,
Đường Hoa Nguyệt đang ngủ say đột nhiên khó
chịu hừ một tiếng. Âm thanh đó rất nhỏ nhưng lại
làm Hoắc Anh Tuấn hoảng sợ không nhẹ.
- ---------------------------