Mặc dù đã hạ sốt nhưng cơ thể Đường Hoa
Nguyệt vẫn vô cùng suy yếu, Hoắc Anh Tuấn lại
còn lái xe bạt mạng, hoàn toàn không quan tâm
đến sức khỏe của cô.
Đường Hoa Nguyệt ôm lấy trái tim đang đập
kịch liệt của mình, cắn chặt môi dưới để lại một
vòng dấu răng mờ nhạt.
"Hoắc Anh Tuấn, anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Sợ rôi?" Anh cười lạnh lùng: “Đường Hoa
Nguyệt, sai lầm cô phạm phải, tôi sẽ đòi lại từ cô
và người nhà của cô gấp bội"
"Anh đừng đυ.ng đến bọn họ." Đường Hoa
Nguyệt dường như đang cắn răng nói ra câu này.
Đáp lại cô là một pha bẻ lái và phanh gấp,
chiếc xe điên cuồng cuối cùng cũng dừng lại.
Đường Hoa Nguyệt không được nhắc nhở đổ
người về phía trước, cơ thể bị dây an toàn siết đến
đau đớn.
"Đừng đυ.ng vào họ? Hừ! Thế sao cô lại đυ.ng
vào Hoắc Cao Lãng của tôi?"
Hoắc Anh Tuấn không để Đường Hoa Nguyệt
giải thích kéo cô xuống xe, đi vào trung tâm điều
dưỡng: “Cô khiến tôi đau khổ tột cùng mà chỉ biết
nghĩ cho bản thân mình? Đường Hoa Nguyệt! Cô
nghĩ cũng đừng nghĩ tới!"
Nghe đến cái tên Hoắc Cao Lãng, Đường Hoa
Nguyệt bỗng nhiên sững sờ.
Hơn nữa cô cũng chú ý đến, nơi này là trung
tâm điều dưỡng dành cho bệnh nhân tâm thần.
Hoắc Cao Lãng đang ở đây?
Sắc mặt Đường Hoa Nguyệt trăng bệch, tim
cũng theo đó mà nhói lên.
Trong lúc hỗn loạn, cô bị Hoắc Anh Tuấn lôi
đến phòng bệnh của Hoắc Cao Lãng.
Đường Hoa Nguyệt vừa nhìn đã thây Hoắc
Cao Lãng co người ở trong góc.
Cậu gây đến nỗi hai má hóp lại, đôi mắt vốn dĩ
sáng ngời không tì vết giờ lại giống như bị phủ
một lớp xám xịt. Cả người trở nên đờ đẫn, vô hồn,
không có một chút sức sống.
Trong lòng cô vô cùng bàng hoàng, không thể
tin được mở to hai mắt.
Còn Hoắc Cao Lãng nghe thấy tiếng bước
chân thì ngây người ngẩng đầu lên.
Cậu nhìn đến Hoắc Anh Tuấn, cậu có chút ấn
tượng với người anh trai này. Cậu hơi nhe răng
cười, dáng vẻ ngốc nghếch này, có chút đáng yêu.
Nhưng sau khi nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt
bên cạnh Hoắc Anh Tuấn, nụ cười trên môi đột
nhiên nghiêm lại, có thể cảm nhận được rõ ràng,
cả người cậu đang run rẩy.
Khuôn mặt cậu ấy đầy vẻ sợ hãi, nắm lấy mọi
thứ có thể câm được trong tay, ném đến một
cách điên cuồng.
"Biến đi! Biến đi! A!"
Đường Hoa Nguyệt sững sờ, hốc mũi chua
xót: “Cao Lãng, là chị Hoa Nguyệt đây.
"Đừng qua đây, biến đi, chị biển đi! Cút đi!
Đừng đến gần tôi, cứu mạng. Anh, anh ơi, cứu
em!"
Cả người Hoắc Cao Lãng run rẩy, ra sức kêu
gào như một con thú nhỏ bơ vơ, đang liều mình
- ---------------------------