Chương 9: Đốt cháy căn biệt thự

Trần Gia.

Cố Diệp Hy đứng nhìn cả ngôi biệt thự đang chìm trong biển lửa, cười lớn. Đêm đến, gió thổi càng nhiều, ngọn lửa ban đầu chỉ bé bằng nửa đầu ngón tay bây giờ đã nương theo chiều gió mà ngày càng lớn dần, rực sáng cả một khu.

Trần Hạo Hiên đi tới, lửa vẫn cháy lớn không ngừng, khói càng lúc càng trở nên dày đặc. Cố Diệp Hy đứng bên góc cây cổ thụ lớn, dường như vẫn đang đợi anh.

“Cô bị điên rồi đúng không? Tôi nói cho cô rõ, Trần Hạo Hiên tôi đối xử với cô tệ bạc chỉ là để trả thù cho Lâm Bắc Bắc!”

Cố Hạo Hiên từng bước từng bước đi đến chỗ cô, đem cơn thịnh nộ trút hết thảy lên đầu Cố Diệp Hy. Giọng nói của anh lạnh lẽo, hoàn toàn khác hẳn với đám lửa đang cháy dữ dội kia.

Cố Diệp Hy cười khẽ. Có lẽ bây giờ cô điên rồi, cơn điên dại cứ làm cô đau đớn. Toàn thân cảm thấy vô cùng khó chịu, toàn thân khô rát, có lẽ vì chất lỏng màu trắng đυ.c mà Trần Hạo Hiên đã tiêm vào người cô đã phát tác dụng.

“Cô có biết trong Trần Gia còn bao nhiêu người không? Cô đúng là một con đàn bà vô cùng độc ác.”

Cố Diệp Hy cố gượng nén sự khó chịu trong người. Cô bắt đầu lùi lại về sau gốc cổ thụ, muốn tránh đi ánh mắt của anh.

“Một người đàn ông đến cả đứa con của mình chưa hình thành đầy đủ cơ thể mà anh vẫn có thể gϊếŧ được. Vậy anh có tư cách gì chỉ trích tôi?”

Cô càng lúc càng lùi sâu vào đám cháy, khuôn mặt cô khuất mờ dần theo bóng đêm, bây giờ phía bên ngoài chỉ còn nghe vài tiếng phát ra vô cùng nhỏ.

“Nơi đây là sự bắt đầu tình yêu của tôi dành cho anh, cũng chính là nơi tôi chịu đựng bao nhiêu sự dày vò. Trần Hạo Hiên, tôi yêu anh, nhưng có lẽ bây giờ con tim của tôi đã chết rồi. Tôi hận anh, hận đến gan tủy. Những ký ức chứng minh cho sự ngu ngốc của tôi khi cố giữ chặt lấy anh, yêu anh. Tôi phải hủy, hủy bỏ toàn bộ.”

“Cố Diệp Hy, cô điên đủ chưa?”



“Trong mắt anh luôn xem tôi là một kẻ điên. Được, tôi cho anh biết tôi điên chưa đủ. Trần Hạo Hiên, anh trả con lại cho tôi.”

Lửa bây giờ có lẽ đã là đỉnh điểm, nó làm cho hô hấp của Cố Diệp Hy ngày một trở nên khó khăn hơn.

Bao nhiêu năm nay cô cam chịu uất ức đến giờ đã không nhịn nổi nữa. Cô vốn không muốn tính toán gì với anh, nhưng tại sao anh luôn làm cho cô phải hận chứ?

Cố Diệp Hy bỗng vấp ngã xuống hồ nước, cô vì quá hoảng sợ nên vội ngất đi. Trần Hạo Hiên phát hiện liền lao tới ôm cô lên xe rời khỏi căn biệt thự.

“Cố Diệp Hy, tất cả những gì hôm nay cô làm. Nhất định cô phải trả giá.”

Trần Hạo Hiên để cô ngồi ở ghế phụ. Cố Diệp Hy ngày hôm nay đã cố gắng hết sức rồi. Cô chỉ muốn đốt cháy hết căn biệt thự, khiến cho nó biến mất khỏi cuộc đời của cô, cũng như muốn chấm dứt đi đoạn tình cảm này.

“Đuổi theo chiếc xe ấy đi.”

“Cố Tổng à, lần trước Trần Hạo Hiên đã cảnh báo chúng ta không nên xen vào chuyện của họ... E là bây giờ... cũng như vậy thôi.”

“Cậu muốn nhiều lời phản kháng tôi sao? Tính mạng em gái tôi quan trọng, tôi không muốn để Hy Hy phải chịu khổ suốt đời ở bên Trần Hạo Hiên.”

“Vậy bây giờ...”

“Cứ bám chặt lấy họ.”

Trước lúc Trần Hạo Hiên lái xe rời khỏi, anh vẫn không kịp để ý rằng chiếc xe chạy phía sau lại muốn theo dõi mình đến như vậy.