- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Ngược Thê, Cô Vợ Bị Ruồng Bỏ
- Chương 4: Cô không xứng đáng
Tổng Tài Ngược Thê, Cô Vợ Bị Ruồng Bỏ
Chương 4: Cô không xứng đáng
4. Cô không xứng đáng
"Tư Noãn, đừng làm như vậy, Tưởng Ly có lẽ chỉ nhất thời hồ đồ..." Tô Bạch Tần giả vờ cầu xin, nhưng khi người hầu đưa con dao cho Hoắc Tư Noãn, cô ta không hề ngăn cản.
"Bạch Tần, đừng đối xử tốt với cô ta nữa, người phụ nữ này không xứng đáng!" Hoắc Tư Noãn nhìn Cố Tưởng Ly lạnh lùng, tàn nhẫn nhận con dao từ người hầu.
Cố Tưởng Ly mắt đỏ hoe, cô cắn chặt môi cố kìm lại nước mắt.
"Hoắc Tư Noãn, nếu tôi chấp nhận vết cắt này, anh sẽ để tôi đi chứ?" Cố Tưởng Ly thất vọng về Hoắc Tư Noãn, cô hoàn toàn từ bỏ ý định cầu xin, chỉ muốn kết thúc càng sớm càng tốt, sau đó đến bệnh viện gặp Sisi.
Hoắc Tư Noãn đưa con dao lại gần mặt Cố Tưởng Ly, lưỡi dao lạnh lẽo, sắc bén đến mức lạnh thấu xương.
“Sao lại đi vội vàng như vậy? Cô gấp gáp đi gặp nhân tình bên ngoài sao?”
Cố Tưởng Ly đưa mắt nhìn Hoắc Tư Noãn, tự giễu nói: “Đúng vậy, bên ngoài có rất nhiều tình nhân đang đợi tôi! Tôi không có thời gian. Tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây! ”
“Cố Tưởng Ly!” Hoắc Tư Noãn gầm lên, con dao trên tay mất kiểm soát rạch vào mặt Cố Tưởng Ly.
Dòng máu đỏ chảy dọc trên đôi má nhợt nhạt của cô.
Cố Tưởng Ly sốc.
Vết dao cứa rõ ràng trên khuôn mặt của Cố Tưởng Ly, nhưng điều kỳ lạ hơn là nơi cô đau chính là trái tim.
Cố Tưởng Ly đưa tay lên lau sạch vết máu trên mặt, cố hết sức chịu đựng cả người đang run lên, bình tĩnh nhìn Hoắc Tư Noãn.
"Tôi đi được chưa? Hoắc Tư Noãn!"
Hoắc Tư Noãn hung hăng nhìn cô, bàn tay bóp cổ cô lại bắt đầu siết chặt.
"Cố Tưởng Ly, tôi thật muốn bóp chết cô! Làm sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy? Mặt mũi trầy xước, nhưng nhất quyết muốn đi gặp tình nhân bên ngoài!"
Hoắc Tư Noãn càng nói càng siết chặt các ngón tay. Sức mạnh mất kiểm soát càng tăng.
Sự ngột ngạt kịch liệt khiến gương mặt Cố Tưởng Ly đỏ ửng bất thường, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cánh tay cường tráng của Hoắc Tư Noãn.
“Tư Noãn, buông ra…” Tô Bạch Tần lên tiếng vào lúc thích hợp nhất: “Tư Noãn, đừng làm như vậy, Tưởng Ly thật sự sẽ bị anh bóp chết!”
Hoắc Tư Noãn lúc này mới vội vàng buông tay ném Cố Tưởng Ly đi. Cùng lúc đó, anh buông con dao găm đẫm máu trong tay xuống.
Đầu gối mềm nhũn, Cố Tưởng Ly trực tiếp quỳ trên sàn, ôm chặt cổ, thở gấp không ngừng.
Vừa rồi cô thật sự cho rằng mình sẽ bị Hoắc Tư Noãn bóp cổ không thương tiếc đến chết...
Người đàn ông này hung ác với cô đến mức tàn nhẫn.
“Hoắc Tư Noãn, tôi đi được chưa?” Cố Tưởng Ly khàn khàn giọng hỏi Hoắc Tư Noãn, nhưng ánh mắt liếc nhìn con dao găm lạnh lẽo trên sàn.
Hoắc Tư Noãn nở nụ cười lạnh: "Để cô ra ngoài bán thân với giá rẻ như vậy thật đáng tiếc, chi bằng tôi sắp xếp cho cô một người đàn ông nào đó ở đây..."
Nói xong, Hoắc Tư Noãn trực tiếp lấy điện thoại ra.
Cố Tưởng Ly không thể chịu đựng được nữa, cô nhặt con dao găm trên mặt đất.
Mũi dao nhắm vào Hoắc Tư Noãn.
“Hoắc Tư Noãn, để tôi đi!”
Động tác cầm điện thoại của Hoắc Tư Noãn cứng đờ, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt, ánh mắt u ám.
“Cố Tưởng Ly, tôi chỉ cảnh cáo cô một lần, buông dao xuống!”
Cố Tưởng Ly nắm chặt dao găm, như không nghe thấy Hoắc Tư Noãn cảnh cáo, chỉ thêm lực vào giọng nói: “Mau thả tôi đi!”
Cô phải đến gặp Sisi, ca phẫu thuật cứu sống con bé phải được thực hiện càng sớm càng tốt...
Hoắc Tư Noãn đập vỡ điện thoại, lạnh lẽo bước tới với áp lực khủng khϊếp. Vẻ mặt tàn nhẫn, khí thế đáng sợ đó như muốn xé nát người phụ nữ mảnh mai Cố Tưởng Ly!
"Tư Noãn..." Tô Bạch Tần nhanh chóng lại gần giữ tay Hoắc Tư Noãn.
Cô ta muốn Hoắc Tư Noãn tra tấn Cố Tưởng Ly sống không bằng chết, chứ không muốn Hoắc Tư Noãn tức giận và thực sự gϊếŧ người phụ nữ này.
Nếu Hoắc Tư Noãn gϊếŧ Cố Tưởng Ly, trong lòng anh nhất định sẽ nhớ mãi người phụ nữ này!
Người phụ nữ tên Cố Tưởng Ly phải chết trong tay cô ta - Tô Bạch Tần!
“Tư Noãn, bình tĩnh!” Tô Bạch Tần ôm eo Hoắc Tư Noãn, kiềm chế động tác, nhẹ giọng nói: “Tưởng Ly nóng lòng muốn đi, chắc chắn cô ấy có chuyện gấp. Em nghĩ cô ấy cần gấp nhiều tiền... có lẽ để chi trả cho một người bạn bị bệnh..."
"Bạn?" Hoắc Tư Noãn tàn nhẫn chế giễu cùng nụ cười mỉa mai: "Có lẽ cô ta cần tiền gấp để bỏ trốn với người đàn ông khác?"
Hoắc Tư Noãn tức giận đến mức toàn thân run rẩy khi nhớ lại lần bỏ trốn của Cố Tưởng Ly 3 năm trước. Người phụ nữ anh từng yêu tha thiết, nhưng khi công ty anh gặp khủng hoảng và anh bị đuổi gϊếŧ, cô đã bỏ trốn cùng một người đàn ông khác!
Nếu không có Tô Bạch Tần đỡ đòn chí mạng của kẻ sát nhân, Hoắc Tư Noãn có lẽ đã chết.
Anh đối xử với Tô Bạch Tần một cách dịu dàng bởi vì Tô Bạch Tần đã cứu anh khi anh gặp nguy hiểm, nhưng Cố Tưởng Ly đã bỏ rơi anh khi anh gục ngã!
Người phụ nữ này thật nhẫn tâm và độc ác!
Cố Tưởng Ly nắm chặt con dao trong tay, mỉm cười đau khổ: "Đúng vậy, người đó đang chờ đợi tôi, đó là người tôi yêu hơn cả sinh mệnh. Đối với người đó, ngay cả chết, tôi sẵn sàng!"
Hoắc Tư Noãn sắc mặt càng ngày càng ảm đạm, đáng sợ giống như sóng thần sắp ập đến, ẩn chứa sức tàn phá kinh khủng có thể nuốt chửng người.
Đối với anh, người phụ nữ này là muốn chết sao?
Thảo nào cô có thể không chút do dự bán thân, chẳng trách cô sẵn sàng cúi đầu trước mặt anh vì tiền, bị anh ném như một thứ đồ chơi.
Tất cả là vì người đó...
Vì người đó, người cô ấy yêu.
Nhưng còn anh? Hoắc Tư Noãn ở trong lòng nữ nhân này, chết cũng không đáng tiếc sao?
Nực cười!
Thật nực cười!
Hoắc Tư Noãn rất tức giận, trên mặt nở nụ cười bất thường.
“Người đó, đang đợi tiền cứu mạng đúng không?”
Hoắc Tư Noãn không thèm để ý Tô Bạch Tần ôm eo, mạnh bạo đẩy cô ta ra, sau đó xông tới trước mặt Cố Tưởng Ly, vươn tay lấy dao, tuy nhiên con dao bị Cố Tưởng Ly giằng lại. Tấm séc giấu trong túi cùng lúc rơi ra.
"Vậy thì tôi sẽ phá hủy tấm séc của cô! Xem cô cứu người đó thế nào?"
"Không!" Cố Tưởng Ly thất thanh hét lên, vùng vẫy và kháng cự trong tuyệt vọng.
Con dao trong tay qua lại giữa đầu ngón tay của hai người, Cố Tưởng Ly dùng hết sức nắm chặt con dao, xoay cổ tay, mũi dao lần này nhắm vào bụng của Hoắc Tư Noãn.
"Hoắc Tư Noãn, buông tha cho tôi! Nếu không, tôi sẽ gϊếŧ anh!"
Cố Tưởng Ly mất tự chủ hoàn toàn.
500.000 nhân dân tệ là tiền cứu mạng Sisi, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể để mất số tiền này.
Hoắc Tư Noãn nghe vậy liền dừng cuộc tranh giành, chế nhạo: “Được rồi, Cố Tưởng Ly, cô đâm chết tôi xem!”
Anh muốn xem trái tim của người phụ nữ này có thật là sắt đá không!
Cô thực sự không còn tình cảm với anh sao?
Cố Tưởng Ly dừng động tác trong tay, nhìn Hoắc Tư Noãn đôi mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy, nước mắt kìm nén thật lâu, cuối cùng cũng rơi xuống...
Làm sao cô có thể cam tâm gϊếŧ anh?
Cô yêu anh rất nhiều, đến nỗi cho dù người đàn ông này có hành hạ cô như vậy, làm tổn thương cô không thương tiếc, cô vẫn sẽ yêu anh không hối hận.
Thậm chí, nếu lúc này Hoắc Tư Noãn đâm cô, sau đó xin lỗi cô và nói tái hợp, Cố Tưởng Ly sẽ không do dự đồng ý!
Cô yêu anh nhiều như vậy...
"Hoắc Tư Noãn, đừng ép tôi..."
Cô cứng ngắc cầm con dao, miệng chỉ có thể lặp lại những lời nhạt nhẽo.
“Tư Noãn, nguy hiểm!” Nhưng vào lúc này, Tô Bạch Tần đột nhiên hét lên một tiếng, rồi lao về phía Cố Tưởng Ly.
Cố Tưởng Ly theo bản năng quay đi nhìn Tô Bạch Tần, con dao găm trong tay cô tự nhiên nhắm ngay bụng Tô Bạch Tần.
“Bạch Tần!” Hoắc Tư Noãn phẫn nộ hét lên.
Trước khi Cố Tưởng Ly kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô cảm thấy đau nhói ở thắt lưng và bụng, cô đã bị Hoắc Tư Noãn đá!
Con dao găm trên tay vì thế mà lảo đảo đâm vào cánh tay Tô Bạch Tần.
“Tư Noãn, anh không sao chứ?” Tô Bạch Tần hoàn toàn không quan tâm vết thương trên cánh tay của mình, lo lắng nắm lấy Hoắc Tư Noãn lẩm bẩm: “Vừa rồi em nhìn thấy Tưởng Ly muốn dùng dao đâm anh. Anh..."
(Đọc nhiều truyện hay hơn của tác giả Min Lazy tại app Joylada)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Ngược Thê, Cô Vợ Bị Ruồng Bỏ
- Chương 4: Cô không xứng đáng