15.Làm sao để đánh thức em?
Từ bờ môi anh đào đến sống mũi cao, hôn từ nơi vết sẹo bắt đầu đến nơi kết thúc. Hoắc Tư Noãn hôn nhẹ và trìu mến, kéo dài đến nỗi Cố Tưởng Ly quên cả phản kháng, mùi hương trên cơ thể cô thật hấp dẫn, hành động của anh có ý nghĩa rõ ràng là săn mồi, cô thở gấp theo nhịp điệu của anh, thậm chí vô thức đặt tay lên vai anh.
Hoắc Tư Noãn giật mình, thân dưới rạo rực như lửa đốt, đối mặt với lời mời im lặng của cô, anh trực tiếp mất tự chủ.
Khoảnh khắc tay anh luồn vào trong váy cô, cô đột nhiên tỉnh lại, nhìn khuôn mặt đang cận kề, đôi mắt run lên vì nước mắt, cô cắn mạnh, dùng tay đẩy anh ra một cách tuyệt vọng.
Hoắc Tư Noãn không kịp chuẩn bị đã bị cô trực tiếp đẩy ngã xuống đất.
Cô kinh hãi lau môi, vừa khóc vừa quát anh: "Tránh xa tôi ra! Tôi không muốn ở lại đây! Tôi muốn rời đi!"
Nói xong, cô quay người chạy đi.
Hoắc Tư Noãn không quan tâm đến vết xước trên cánh tay của mình, đứng dậy chạy theo: “Tưởng Ly!”
Cố Tưởng Ly không thể chạy ra ngoài bởi vì Hoắc Tư Noãn đã thuê nhiều vệ sĩ canh xung quanh biệt thự để bảo vệ cô.
Cô đau đớn kêu lên: "Thả tôi ra! Nếu không tôi sẽ chết ở đây!"
Vừa rồi, bóng dáng cao lớn trong mộng hành hạ cô không ngừng phủ lên Hoắc Tư Noãn trước mặt, khiến cô đột nhiên nhận thức được anh. Nguy hiểm và tàn nhẫn.
Hoắc Tư Noãn chậm rãi tiến đến phía sau cô, cô cầm chiếc kéo cắt tỉa trong vườn tuyệt vọng giơ lên trước mặt: “Đừng tới đây!”
Hoắc Tư Noãn cảm thấy có lỗi và bất lực: “Tưởng Ly, buông kéo xuống, nếu không sẽ làm tổn thương chính mình.”
Cố Tưởng Ly sau khi nghe lời này trực tiếp chĩa cây kéo vào cổ: “Anh đi? Hay để tôi đi? Tôi không muốn nhìn thấy anh!"
Vào buổi tối, khi Sisi về nhà, cô bé bất ngờ khi thấy phòng khách không có ai. Nghe vυ" già nói cha và mẹ đến bệnh viện, cô bé lập tức ném chiếc cặp nhỏ xuống và tìm Lục Cẩn Niên.
Trong bệnh viện, Hoắc Tư Noãn bực bội nhìn cửa phòng cấp cứu, đập tường. Dù chưa khôi phục trí nhớ nhưng anh không ngờ tiềm thức của cô lại sợ hãi anh sâu sắc đến vậy. Còn nữa, sỉ nhục, bạo lực, thậm chí anh từng muốn gϊếŧ cô, lúc đầu cô có thể chịu được, tất cả đều là do Sisi.
Hoắc Tư Noãn cười khổ lắc đầu.
Cố Tưởng Ly vốn bị mất trí nhớ cũng không mảy may bận tâm, vì vậy khi thấy Hoắc Tư Noãn không buông tha cô, cô lập tức vung kéo đâm mình. Nếu không phải Hoắc Tư Noãn nhanh tay giữ được, cổ của cô sẽ không đơn giản là một vết cắt nhỏ.
Sau khi băng bó xong, Cố Tưởng Ly từ chối sự hỗ trợ của bất kỳ ai, vừa đi ra ngoài nhìn thấy Hoắc Tư Noãn liền lùi lại mấy bước.
Lời nói của Hoắc Tư Noãn nhẹ nhàng mà trầm mặc: “Công ty có chuyện, anh đi xử lý, mấy ngày tới anh sẽ không về nhà. Em về trước đi, Sisi đang đợi em.”
Lúc này, Lục Cẩn Niên tình cờ đem Sisi đi qua, vừa thấy họ, liền nói to: “Tôi sẽ đưa họ về!”
Hoắc Tư Noãn không từ chối, sải bước rời đi.
Sau cùng, Lục Tương Tương cũng tốt với Cố Tưởng Ly, vì vậy cô không từ chối gia đình họ Lục, nhưng cô rùng mình khi nghĩ đến việc quay trở lại biệt thự Hoắc gia.
Cùng lúc đó, Hoắc Tư Noãn vừa lái xe vừa đỗ xe bên đường khó chịu hút vài điếu thuốc. Có lẽ đã lâu anh không gặp cô, suy nghĩ nhiều hơn lý trí, du͙© vọиɠ anh muốn cô nên đã không thể kiểm soát hành vi trong tình huống đó.
Đêm đó, Lục Cẩn Niên đưa Cố Tưởng Ly và Sisi trở lại nhà họ Lục.
Lục Tương Tương cũng đã trở lại, ngồi nói chuyện với Cố Tưởng Ly một lúc, sau đó được người hầu dìu lên lầu.
Sau khi Lục Tương Tương rời đi, Cố Tưởng Ly đã ngăn Lục Cẩn Niên đứng dậy: "Bệnh của Lục tiểu thư nghiêm trọng hơn đúng không? Cô ấy trông còn tệ hơn trước."
Đôi mắt Lục Cẩn Niên hơi cay cay khi nhắc đến em gái: "Em ấy biết hoàn cảnh của mình nên..."
Cố Tưởng Ly im lặng hồi lâu.
Ngày hôm sau, Hoắc Tư Noãn vẫn đang ký tài liệu ở công ty, mặc dù nhìn vào tài liệu nhưng tất cả những gì anh nghĩ là ánh mắt xa lánh của Cố Tưởng Ly.
Khi định thần lại, anh thấy mình đã thực sự ký vào một trang đầy chữ "Cố Tưởng Ly".
Đúng lúc này, trợ lý vội vàng chạy tới, thậm chí còn quên gõ cửa: "Hoắc tổng! Lục thiếu vừa mới phái người tới, nói là phu nhân... phu nhân đến bệnh viện cấy ghép tủy!"
Hoắc Tư Noãn ngay lập tức ném bút chạy ra ngoài. Với thể chất hiện tại, nguy cơ mất mạng khi phẫu thuật là quá lớn, người phụ nữ ngu ngốc này!
Khi Hoắc Tư Noãn đến bệnh viện, một đám người đã đứng náo nhiệt ở cửa khu Vip, ngoại trừ Lục Tương Tương nhà họ Lục, Lục Cẩn Niên không biết đi đâu, ngay cả ông lão họ Lục cũng chống nạng đi tới.
Khi Hoắc Tư Noãn đến, anh nắm lấy cổ áo vệ sĩ và nói: “Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?”
Người vệ sĩ run rẩy báo cáo: “Ngài Hoắc... phu nhân nhất quyết muốn hiến tủy cho Lục tiểu thư, và... và yêu cầu phẫu thuật ngay!”
Hoắc Tư Noãn hất vệ sĩ ra rồi quay người mở cửa, nhưng cửa đã bị khóa bên trong.
Trong phòng, Lục Tương Tương đang nằm trên giường và lật úp ly uống nước khi nghe những lời của Cố Tưởng Ly: “A Kiều... Không, cô Cố, cô đang nói cái gì vậy? Không!”
Ánh mắt Cố Tưởng Ly kiên định: "Tôi đã quyết định, bác sĩ đã thông báo với tôi rằng ca phẫu thuật có thể được thực hiện trong hai giờ nữa. Sau khi phẫu thuật, tôi hy vọng... cô có thể đồng ý với yêu cầu tôi vừa đưa ra, và nó sẽ được tính là phần thưởng mà tôi mong muốn."
Cô vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng "rầm" một phát mở ra.
Hôm qua Hoắc Tư Noãn đã không chữa trị hiệu quả cho cánh tay bị trầy xước của mình. Hiện tại tay anh bê bết máu, trông như bị gãy, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi.
Anh đến thẳng chỗ cô: “Lục tiểu thư, thực xin lỗi, tôi không cho phép cô ấy phẫu thuật!”
Cố Tưởng Ly đứng lên phản bác, không chút lưu tình, không nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi nói... tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Hoắc Tư Noãn cố chấp trả lời: “Sau phẫu thuật, em có thể chết!”
Cố Tưởng Ly không quan tâm: ”Lục Cẩn Niên nói với tôi rằng trước khi tôi mất trí nhớ, tôi đã hứa sẽ hiến tủy. Hiện tại tôi chỉ đang thực hiện lời hứa của mình.”
“Lúc đó là vì Sisi! Nhưng bây giờ con bé đã bình phục!” Giọng nói của Hoắc Tư Noãn nhuốm màu tức giận. Anh sợ cô sẽ tự quyết định cuộc đời theo ý mình, anh sợ anh sẽ lại mất cô.
Khi hai người đang bế tắc, ngoài cửa có tiếng động, xem lại, không biết vệ sĩ đã báo gì, lão Lục vội vàng ném gậy: "Đi chuyển viện đi! Người khác đi tìm thiếu gia, trở về báo cáo càng sớm càng tốt!"
Người vệ sĩ mặc áo đen vội vàng rời đi, trên người có rất nhiều vết thương. Sau khi vệ sĩ rời đi, Lão Lục vì vội vàng mà ngã thẳng xuống.
Lục Tương Tương thấy vậy nên rút ống truyền dịch, nhào bước tới: “Ba!”
Trong con hẻm của một khu dân cư đổ nát ở phía nam thành phố, Lục Cẩn Niên vẫn treo cánh tay đẫm máu để bảo vệ Sisi, người đang sốt cao trên tay.
Từ khi mẹ con Cố Tưởng Ly được anh đưa về, hàng ngày Sisi đến trường từ Lục gia, do tài xế đưa đón, sau giờ làm việc Lục Cẩn Niên sẽ tới đón Sisi.
Sáng nay Sisi thức dậy sớm, được Lục Cẩn Niên dẫn đi làm, không ngờ trên đường cao tốc có mấy chiếc xe đen bám theo áp sát anh, Lục Cẩn Niên lập tức quay xe chạy về phía nam thành phố.
Ngay sau khi rời khỏi xe, tay anh vô tình chạm vào trán Sisi, đã nóng từ lúc nào.
Hiện giờ, những tên sát thủ bên ngoài vẫn đang tìm kiếm anh khắp phố, anh chỉ có thể thầm nguyền rủa và đưa đôi tay lạnh ngắt của mình lên trán Sisi để cô bé bớt nóng.
Bên kia, Hoắc Tư Noãn cũng phái người của mình đến giải cứu.
Nhìn cảnh hỗn loạn trước mặt, Cố Tưởng Ly càng cảm thấy lo lắng, cho dù thời gian ở với Sisi không nhiều, nhưng thật ra trong lòng cô luôn có một mối quan tâm mờ mịt.
Mọi người đang bận chăm sóc cho lão Lục, Cố Tưởng Ly vội đẩy những người khác và chạy ra ngoài.
"Tưởng Ly! Mau quay lại!"
Tòa nhà cũ đổ nát lộn xộn nhỏ bé, Sisi hít không khí bẩn bắt đầu ho khan. Lục Cẩn Niên lúc đầu còn có thể che lại, nhưng cuối cùng cũng bất lực không giúp được gì cho cô bé.
Những tên sát thủ ở tầng dưới tìm thấy nơi đây, lập tức vây quanh khi nghe động tĩnh:
"Hắn ở trong tòa nhà này! Hôm nay nhất định phải gϊếŧ."
“Lục Cẩn Niên, đi chết đi!”
Lục Cẩn Niên thầm nói không ổn, chỉ có thể nhanh chóng chạy lên, tìm một phòng kín rồi chui vào.
Bước chân bên kia càng ngày càng gần, trong lòng Lục Cẩn Niên hoang mang tột cùng.
Ngay khi họ chuẩn bị bước vào tầng này, ai đó đột nhiên kêu lên, dường như bị tấn công.
“A!”
Lục Cẩn Niên ngay lập tức đặt Sisi sang một bên khi nghe thấy, anh lao ra với một nắm đấm. Anh đấm một người và nhận ra một người còn lại là Cố Tưởng Ly.
Cố Tưởng Ly bị một sát thủ khống chế.
"Sisi đâu?"
Lục Cẩn Niên lại đấm sát thủ một cái rồi hét lên: "Không sao đâu, cô mau đi đi!"
Lúc này, Hoắc Tư Noãn cũng kịp thời dẫn người đến, bảo vệ Cố Tưởng Ly phía sau, hành lang nhỏ bỗng nhiên trở nên hỗn độn.
Trong lúc hoảng loạn, bên kia có người ra tay tàn độc, cầm dao lên đâm Lục Cẩn Niên, góc độ của Cố Tưởng Ly đúng lúc nhìn thấy hành động của người đó, cô liền thoát ra ngoài lao tới.
Nhưng là Hoắc Tư Noãn nhanh hơn cô. Lúc này Hoắc Tư Noãn đứng trước mặt cô, con dao đã đâm vào ngực anh.
Nhìn thấy anh từ từ ngã xuống, quay lưng về phía mình, Cố Tưởng Ly cảm thấy đau đầu dữ dội, hình ảnh thay phiên nhau nhấp nháy, cô ôm đầu đau đớn, vừa đυ.ng phải tên sát nhân đang chuẩn bị chạy, cô bị đá văng vào tường.
Đầu cô đập mạnh, trước khi nhắm mắt, cô nhìn chằm chằm Hoắc Tư Noãn được vệ sĩ bế lên, bất động thanh sắc, miệng lẩm bẩm: "Anh... đừng chết..."
Trong bệnh viện, lão Lục nhận được hung tin.
"Tất cả sát thủ đã bị bắt và tra ra được kẻ đứng sau, là Vương Khải - Chủ tịch tập đoàn Vương Thị - đối thủ kinh doanh bị Lục thị chèn ép! Thiếu gia không sao, ngoại trừ Sisi bị sốt, nhưng... Hoắc tổng và Hoắc phu nhân bị thương nặng, hiện đang trên đường đến bệnh viện."
Lão Lục thở dài: "Nhà họ Lục... thực sự nợ bọn họ rất nhiều!"
Con trai cả Lục Kim Cương và nhân tình Tô Bạch Tần của hắn ném Hoắc phu nhân xuống biển. Họ Lục không bị liên lụy vì Sisi coi Tương Tương là bạn bè.
Giờ đây, hai vợ chồng Hoắc tổng lại ra tay cứu cậu con trai thứ hai Lục Cẩn Niên.
Cuộc đời... chao ôi!
Lục Tương Tương im lặng trên giường bệnh, khi chỉ có một mình, những gì Cố Tưởng Ly nói như văng vẳng bên tai cô.
“Lục tiểu thư, tôi đã nói với bác sĩ rằng tôi có thể hiến tủy cho cô bất cứ lúc nào. Cô không phải chịu đau đớn lâu nữa, cho dù là... Cảm ơn cô đã ở bên cạnh Sisi trong suốt thời gian qua. Tuy tôi không còn nhớ được gì nữa, nhưng rõ ràng là ngay cả khi tôi không bị người khác làm hại, tôi cũng đã muốn tự kết liễu cuộc đời mình từ lâu rồi. Tôi không muốn phần thưởng hay gì của cô, nhưng nếu tôi chết trên bàn mổ, tôi hy vọng cô có thể công nhận Sisi là con gái đỡ đầu. Nếu... tôi may mắn không chết, tôi sẽ rời đi, xin hãy giúp tôi giữ bí mật này.."
(Đọc nhiều truyện hay hơn của tác giả Min Lazy tại app Joylada)