- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Ngược Thê, Cô Vợ Bị Ruồng Bỏ
- Chương 14: Trái tim anh sẽ luôn gần em
Tổng Tài Ngược Thê, Cô Vợ Bị Ruồng Bỏ
Chương 14: Trái tim anh sẽ luôn gần em
14. Trái tim anh sẽ luôn gần em
Hoắc Tư Noãn thấy A Kiều đang khóc trong góc hầm để xe của bệnh viện.
Anh tự nhiên nhìn thấy vết sẹo trên mặt cô. Anh hy vọng rằng cô là Cố Tưởng Ly, nhưng anh không hy vọng cô có vết sẹo đó.
“Xin lỗi, tôi thay mặt Sisi xin lỗi cô!”
A Kiều ngừng khóc khi nghe những lời đó, cô tiếp tục bảo vệ khuôn mặt của mình khi Hoắc Tư Noãn tiến lại: “Đừng đến đây!”
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với người đàn ông này, nhưng dường như cô có bản năng sợ hãi anh.
Hoắc Tư Noãn sửng sốt. Cô ấy trông rất giống Cố Tưởng Ly, người đã từng tuyệt vọng quỳ dưới chân anh.
Anh nên hỏi gì? Hỏi cô ấy xem cô ấy có thể ngẩng đầu lên để cho anh nhìn không, hay hỏi cô ấy tên cô ấy là gì?
Sau một hồi lâu, anh lên tiếng trấn tĩnh:
“Về phòng trước đi, Lục Tương Tương đang đợi cô.”
Nghe thấy tên Lục Tương Tương, A Kiều thỏa hiệp, nhưng vẫn lấy tóc che chặt mặt trên đường đi, giống như ma nữ.
Hoắc Tư Noãn cảm thấy quen thuộc đến phát điên, cho dù đó là phản ứng hình dáng cơ thể cô, mùi hương cơ thể cô hay cảm giác khi cô đi qua. Hầu như mọi tế bào trong cơ thể anh đều đang kêu lên, cô ấy là Cố Tưởng Ly.
Khi cô quay lại phòng lần nữa, Sisi đã được Lục Cẩn Niên dỗ dành.
Lục Tương Tương không nói gì khi thấy hai người quay lại, nhưng cảm ơn Hoắc Tư Noãn: “Hoắc tổng, lần này thực sự phải cảm ơn Sisi. Nếu không có cô bé, tôi e rằng mình đã tự tử trước khi phẫu thuật.”
A Kiều, người đã đeo khẩu trang lần nữa, đang cúi đầu thu dọn bàn cà phê.
“Cô đã tìm thấy tủy phù hợp chưa?”
Lục Tương Tương cười khổ: “Đây chỉ là một cuộc phẫu thuật. Ngay cả khi kết quả của cuộc phẫu thuật này tốt, nhưng nếu không có tủy phù hợp, tôi vẫn sẽ không qua khỏi Tết Nguyên Đán."
Khi nghe điều này, hành động của A Kiều ngưng lại.
Khi Hoắc Tư Noãn rời đi, A Kiều vẫn đang giặt ga trải giường, ánh mắt anh miễn cưỡng dời đi nơi khác, trái tim run rẩy.
Kể từ khi nhìn thấy A Kiều, Hoắc Tư Noãn đã bí mật điều tra danh tính của cô, cho đến khi tìm được dì Lê. Sau khi nghe những lời dì Lê nói, anh đã bóp vỡ chiếc cốc trên tay ngay tại chỗ, lòng bàn tay chảy máu.
Tô Bạch Tần thực sự đã nói dối anh!
Một tháng trước, khi Tô Bạch Tần bị tra tấn trong hồ chứa nước, cuối cùng không thể cầm cự được, hơi thở yếu ớt, cô ta đã yêu cầu được gặp Hoắc Tư Noãn và dùng tung tích của Cố Tưởng Ly đe doạ anh.
Khi nhìn thấy cô ta, anh thậm chí còn không thèm che giấu sự chán ghét trong mắt. Tô Bạch Tần cười phá lên và nhổ nước bọt vào anh, tất nhiên cô ta sẽ không nói sự thật, trước khi chết cô ta nhất mực khẳng định Cố Tưởng Ly đã bị bọn buôn người bắt đi.
Cô ta ép anh đến, chỉ muốn nhìn anh một lần nữa trước khi chết. Sau khi cô ta chết, Hoắc Tư Noãn đã ra lệnh cho người ném xác cô ta xuống biển cho cá ăn.
Lúc này, Hoắc Tư Noãn, người biết sự thật, ước gì anh có thể bay đến bệnh viện ngay lập tức, sau đó ôm chặt Cố Tưởng Ly trong tay.
Nghĩ đến vết sẹo khủng khϊếp trên mặt "A Kiều", trái tim anh như tan nát.
Anh lái xe từ công ty chạy tới bệnh viện, vượt đèn đỏ.
Trên đường đi, anh nhận được một cuộc gọi từ Lục Cẩn Niên. Bên kia điện thoại, giọng nói của Lục Cẩn Niên cũng không che giấu được sự gấp gáp và phấn khích: "A Kiều, cô ấy là Cố Tưởng Ly! Cô ấy đã chủ động hiến tủy sau khi nghe về tình trạng của Tương Tương! Bác sĩ đã lấy máu của cô ấy, Cố Tưởng Ly cũng từng xét nghiệm máu, rất phù hợp, vì vậy tôi không thể sai được!"
Hoắc Tư Noãn chỉ cảm thấy hai tay đang cầm vô lăng của mình run rẩy.
Một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy giọng nói của chính mình: “Tôi sẽ tới ngay!”
Anh còn không kịp cạo râu, không có thời gian để thay bộ quần áo cô đã từng mua cho anh. Cũng giống như vài năm trước, khi anh quyết định đến cuộc hẹn tỏ tình, anh vừa hồi hộp vừa hào hứng vừa do dự.
Cô ấy đã trở lại, nhưng liệu cô ấy có tha thứ cho anh không?
Khi anh bước vào phòng bệnh của Lục Tương Tương, A Kiều vẫn đang đeo khẩu trang, nhìn Sisi khóc trong vòng tay cô, bất lực và đáng thương.
“Cô xin lỗi, mặc dù cô rất thích con nhưng cô thực sự không phải là mẹ của con.”
A Kiều hoảng sợ ngẩng đầu lên và tiếp tục giải thích: “Cô thực sự không phải Cố phu nhân gì đó...”
Sau khi được cứu lên bờ. Nhất thời mơ mơ màng màng tỉnh lại lúc nửa đêm, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ lại vài mảnh vụn kí ức, nhưng đều là những thứ trước sự suy tàn của Cố gia.
Cô có thể nhớ cô luôn cùng một cô gái đi học và ăn cơm cùng nhau, nhưng cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy, và cô cũng có thể nhớ một chàng trai đã hôn cô dưới pháo hoa, nhưng cô không thể nghe thấy những lời chàng trai nói.
Mỗi khi nhớ lại thời khắc quan trọng, cô lại tỉnh giấc và đau đầu. Nhưng cô tin chắc trước đây mình không phải con gái của một gia đình quyền quý, lại càng không quen biết thiếu gia nhà họ Hoắc, vì vậy cô ra sức phủ nhận.
Về sự gần gũi khi cô nhìn thấy Sisi, có thể là do tình mẫu tử của cô.
Hoắc Tư Noãn nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cô dưới làn tóc rối, hai tai ửng đỏ, nỗi phiền muộn cùng hối hận trong l*иg ngực không còn cách nào khống chế được mà bùng lên dữ dội.
“...Tưởng Ly!”
Căn phòng yên lặng trong chốc lát. Khi A Kiều nghe thấy cái tên đó, cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn người kia, lúc ánh mắt chạm nhau, môi cô bất giác run lên dưới lớp khẩu trang. Đôi mắt cũng không ngừng rơi lệ, cô cảm thấy bất ngờ và sợ hãi, nhưng cô không thể kìm được.
Cố Tưởng Ly lau nước mắt trên khuôn mặt chỉ ngượng ngùng nói: “Tôi xin lỗi, anh trông hơi giống ba tôi.”
Nghĩ lại, mấy ngày nay hình như cô quả thực mơ thấy cha mình, nhưng trí nhớ mờ mịt, không nói nữa, nếu không sẽ càng thêm xấu hổ.
Trong màn đêm tĩnh mịch, Hoắc Tư Noãn giảm tốc độ đến mức chậm nhất, nhìn Cố Tưởng Ly và Sisi rúc vào ghế sau, trên môi nở nụ cười.
Sau sự thuyết phục không ngừng của những người xung quanh, cuối cùng cô cũng tạm chấp nhận thân phận "Cố Tưởng Ly", nhưng điều đó không có nghĩa là bây giờ cô có ý định quay lại giống khi trước.
Xuống xe, bà vυ" già đưa Sisi đi, Hoắc Tư Noãn bước nhanh đến bên kia, mở cửa đón Cố Tưởng Ly.
Cố Tưởng Ly đột nhiên mở mắt, cảnh giác nhìn anh: "Anh..."
Cô không ngừng co rút vào trong, có vẻ rất sợ anh.
Trong mắt Hoắc Tư Noãn hiện lên một tia đau lòng: “Anh sẽ không chạm vào em, em tự mình xuống.”
Lúc cô xuống xe, anh vẫn âm thầm đưa tay ra bảo vệ.
Sau khi bước vào biệt thự, Cố Tưởng Ly không thể không che giấu sự ngưỡng mộ và lo lắng trong lòng.
Biệt thự quá xa xỉ, trong ánh mắt của cô dường như không có thứ gì có giá trị dưới 10.000 tệ, cô nhìn xuống bộ quần áo thường ngày đang mặc trên người, dừng lại giây lát, sau đó bình tĩnh bước vào.
“Đây là phòng ngủ chính.”
Hoắc Tư Noãn đã sắp xếp phòng ngủ sạch sẽ và ấm áp theo sở thích của cô từ trước, trong tủ cũng đầy những bộ váy thời trang. Mọi thứ dường như chứng tỏ thân phận tình nhân của cô.
Sau khi nhìn xung quanh, Cố Tưởng Ly nhàn nhạt hỏi: “Chúng ta ngủ cùng nhau sao?”
Sự phản kháng của cô không thể nói thành lời.
Hoắc Tư Noãn vươn tay cầm lấy chăn bông trên ghế sô pha: “Em ngủ ở đây, anh ngủ với Sisi.”
Cố Tưởng Ly vội vàng xua tay: “Không cần, tôi ngủ ở phòng khách.”
Nói xong, cô nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, mỗi phút mỗi giây ở bên Hoắc Tư Noãn, cô cảm thấy giống như bị bóp cổ, thật sự không chịu nổi.
Hoắc Tư Noãn không ép cô ở lại, lặng lẽ đi tới giúp cô đắp chăn bông và tăng nhiệt độ điều hòa lên mấy lần trong đêm hôm đó.
Anh nhìn khuôn mặt ngủ say quen thuộc của cô và chiếc khẩu trang cô không dám cởi ra khi ngủ, trái tim anh khẽ run lên.
Anh có thể nhìn thấy rõ vết sẹo, như thể nó đã bị một viên đá biển sắc nhọn cứa vào. Anh nắm chặt tay, nhưng không dám làm cô giật mình.
Đêm đó, ngủ trong một căn biệt thự rộng rãi có hơi quen thuộc, Cố Tưởng Ly đã có một giấc mơ.
Cô mơ thấy chiếc giường lớn trên lầu trải khăn trải giường màu đỏ tươi, cô từng nằm trong bộ váy ngủ say sưa, nhưng lại bị một người đàn ông cao lớn kéo lên không thương tiếc. Còn nhiều nữa, ở mọi ngóc ngách của biệt thự này, dường như cô đều có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang cùng mình đi dạo.
Vì vậy, khi Hoắc Tư Noãn nói nhỏ đánh thức cô vào sáng sớm, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy anh, kinh hãi hét lên: "Buông tôi ra! Tránh ra!"
Hoắc Tư Noãn vẫn đang cầm sữa nóng trong tay, thậm chí không quan tâm đến việc giật mình làm đổ, chỉ bất ngờ và lo lắng nhìn cô:
“Em sao vậy... nhớ ra chuyện gì sao?”
Cố Tưởng Ly nhanh chóng ngồi dậy và khó chịu quay mặt đi: “Không có gì... Còn nữa, ngài Hoắc, xin đừng lại gần tôi...”
Hoắc Tư Noãn cứng đờ, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Được rồi, em thay quần áo đi, chúng ta ăn sáng.”
Sáng sớm Hoắc Tư Noãn đã gọi người giao tất cả những món ăn sáng siêu ngon từ các cửa hàng ăn sáng có tiếng trong thành phố.
Nhìn bàn ăn chói mắt, Cố Tưởng Ly không khỏi khuyên nhủ anh: “Ngài Hoắc, sau này anh đừng có lãng phí như vậy nữa.”
Hoắc Tư Noãn chỉ cười nhạt, nhìn cô ăn lòng đỏ trứng, miệng anh cười sâu hơn. Hương vị của cô vẫn vậy, như hồi còn đi học, cô rất tiết kiệm.
Anh nghe Sisi nói rằng trong ba năm ở Mỹ, cô hầu như không bao giờ ăn sáng vì phải đến văn phòng dịch thuật để dịch tài liệu, nhiều đêm thức khuya dịch chỉ để lấy tiền. Lúc đó cô bị đau dạ dày, mỗi bữa không ăn được gì nên gầy đi.
Hoắc Tư Noãn đưa cho cô một chiếc khăn ăn: “Ăn từ từ. Lát nữa Sisi sẽ được vυ" nuôi gửi đến lớp mẫu giáo, anh sẽ cùng em đi dạo quanh nhà.”
Biệt thự của Hoắc gia rất rộng, đi dạo thực sự mất cả ngày. Cố Tưởng Ly do dự mở môi, nhưng cuối cùng cô không nói gì.
Cô thật sự không muốn đến đây, lúc đó Hoắc Tư Noãn đề nghị mang cô về, vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Sisi nước mắt chảy dài lay động cánh tay khiến cô không khỏi thương tâm. Thậm chí cô còn ghen tị với "Cố Tưởng Ly" có thể có được một cô con gái ngoan như vậy. Cô nghiến răng nghiến lợi đến đây, muốn biết khi trước “Cố Tưởng Ly” sống như thế nào!
_ _ _ _ _ _ _ _ _
Vườn sau nhà trồng vài cây hoa phượng, đến mùa hoa nở, những bông hoa phượng vĩ rơi trúng mặt khiến Cố Tưởng Ly hắt hơi dữ dội. Bởi vì không có mặt người khác, cô không đeo khẩu trang nên vô thức kéo cổ áo lên, nhưng vừa di chuyển, người đằng sau lập tức tiến đến, ôm lấy mặt cô và hôn thật sâu.
(Đọc nhiều truyện hay hơn của tác giả Min Lazy tại app Joylada)
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tổng Tài Ngược Thê, Cô Vợ Bị Ruồng Bỏ
- Chương 14: Trái tim anh sẽ luôn gần em