Phương Tri Dịch tuy rằng cảm thấy hợp đồng bao dưỡng có vài thứ không thể hiểu được, nhưng tình hình hiện tại khiến hắn rất vừa lòng.
Giờ thì hắn cũng hiểu những hành động kỳ lạ của Thịnh Trường An, ví dụ như chuyện tặng sổ đỏ đứng tên anh, rất rõ ràng, đó là để anh dùng. Hay như là chuyện mười triệu "kinh phí hoạt động ban đầu" kia là để cho hắn diễn vai tổng tài tiêu tiền như nước trước mặt anh. Chìa khóa xe có tới hai cái cũng vì diễn cảnh đón đưa. Từ trên xuống dưới, chuẩn tư thái của một tổng tài.
Phương Tri Dịch nghĩ thông suốt chuyện này hết mấy giờ, không nhịn được muốn cười. Chẳng trách Thịnh Trường An nhiều lần cảnh cái hắn phải giữ bí mật, một vị tổng tài bỏ tiền ra tìm người để diễn vai tổng tài bá đạo trước mặt mình, đúng là vừa đáng yêu vừa dễ thẹn. Nói đi nói lại thì- kể cả hắn có nói ra chắc cũng không mấy người tin.
Hai ngày sau, Thịnh Trường An lại nhắn tin với hắn. Phương Tri Dịch đang ở trên giường nhẩm lại kịch bản, nhìn thấy tin nhắn liền bật dậy.
Nếu lần này thuận lợi có thể sắp tới sẽ sống thử. Chỉ là không rõ Thịnh tổng muốn diễn vài vở kịch để thỏa mãn một chút nhu cầu tâm lý hay là làm trọn bộ nữa?
Chờ một chút.
Trong đầu Phương Tri Dịch đột nhiên xuất hiện một hàng chữ choành oành- "Trong quá trình bao dưỡng không bao gồm hành vi tìиɧ ɖu͙©."
Không bao gồm hành vi tìиɧ ɖu͙©.
Phương Tri Dịch chưa bao giờ ghét cái tính đa nghi của mình như lúc này.
Hắn nhìn xuống màn hình điện thoại- 《Cậu đang bận sao?》
Hắn lập tức nhắn lại 《Không có.》
《Vậy cậu đến đây đi.》
Phương Tri Dịch cất kịch bản vào trong ngăn kéo tủ, sau đó cầm lấy túi văn kiện, ngựa quen đường cũ đi đến tiểu khu kia. Bên trong vẫn là tiếng đàn piano du dương, Phương Tri Dịch trên tay cầm bó cúc họa mi mà hắn mới mua trên đường tới đây, nhẹ nhàng gõ cửa.
Lần này Thịnh Trường An mặc bộ đồ ngủ có họa tiết gấu hoạt hình, vừa mở cửa ánh mắt anh đã va phải bó hoa kia.
Anh hơi ngượng ngùng sờ sờ tai mình, vươn tay định nhận lấy.
"Từ từ đã." Phương Tri Dịch xoay tay, chân khéo đóng cửa lại, dồn người Thịnh Trường An vào tường: "Như thế này có tính là xác nhận quan hệ không?"
Thịnh Trường An sửng sốt một phen, mắt chớp chớp, đôi tai ửng đỏ, ngữ điệu nhỏ nhẹ: "Ai... Ai muốn cùng anh xác nhận quan hệ..."
Trước đây Phương Tri Dịch nghe tiếng Thịnh Trường An đa phần là sự lạnh lùng uy nghiêm của bậc lãnh đạo, giờ người ở trong lòng hắn, nghe những lời mềm ngọt như kẹo này, hắn thấy mình sắp bị đường thồn chết rồi. Thật là quá may mắn! Hắn lắc đầu lấy lại bình tĩnh, tự nhắc rằng bản thân đang diễn.
Thịnh Trường An thấy hắn không nói lời nào, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn.
Phương Tri Dịch vươn tay chạm tới vành tai của Thịnh Trường An, nhẹ nhéo một cái: "Nhận hoa thôi, đừng trả tiền."
Thịnh Trường An do dự nhận lấy bó cúc họa mi, lách người ra khỏi vòng tay hắn: "Tôi đem vào cắm trong phòng khách."
"Tôi mang hoa đến cắm nhà em." Phương Tri Dịch cười đuổi theo: "Em xem khi nào cũng mang mình đến nhà tôi cắm đi."
Thịnh Trường An hừ một tiếng: "Đừng nói linh tinh nữa."
"Tôi không nói đùa." Phương Tri Dịch nghiêng người dựa vào đàn piano, vươn tay nhẹ nhàng đánh vài nốt nhạc: "Tôi vốn định mua cả cửa hàng cho em, nhưng chúng có nhiều thêm nữa cũng chẳng sánh được bằng một phần vạn em."
Lần này Thịnh Trường An không còn dễ xấu hổ như trước, ít nhất không có đuổi hắn về ngay bây giờ.
Anh đảo mắt tránh hắn: "Dẻo miệng."
Từ phòng bếp phảng phất hương đồ ăn bay ra, Thịnh Trường An xoay người đi vào bên trong.
"Em tự mình nấu ăn sao?" Phương Tri Dịch cùng đi theo anh về phía trước: "Để tôi giúp."
Phương Tri Dịch không nghĩ rằng Thịnh tổng tự mình xuống bếp, hắn đoán chắc Thịnh Trường An mua sẵn thức ăn để làm đạo cũ diễn thôi. Kết quả khi hắn vào trong thấy trên bếp có một nồi canh sườn đang sôi ùng ục, nhìn là biết một lúc nữa sẽ xong. Nói cách khác-
Phương Tri Dịch hơi sững người, không khỏi nghĩ hắn có thể sẽ là người đầu tiên được ăn cơm Thịnh tổng nấu!?
Tuy rằng là nhờ hào quang của vai diễn.
"Không cần đâu." Thịnh Trường An vòng qua hắn đi đến cạnh bệ bếp, mang tạp dề buộc lại trên eo: "Anh không phá nồi là tôi cảm ơn lắm rồi."
Cái này đúng là sự thật, hắn không biết nấu ăn, không cần diễn.
Từ từ! Phương Tri Dịch nhớ lại vài tình tiết trong tiểu thuyết có mấy lần tổng tài thể hiện tài nấu nướng, giờ hăn đi học còn kịp không!?
Nồi canh sườn sôi ùng ục, Phương Tri Dịch đứng cạnh cửa nhìn Thịnh tổng đi qua đi lại, cảm thấy giống như hắn đang tận hưởng một cuộc sống tốt đẹp của đôi chồng chồng mới cưới.
Hắn nhìn Thịnh Tổng thành thục tắt bếp, đậy nắp xoong lại, đứng thái vài thứ trên thớt làm thêm mấy món.
Sau đó Thịnh tổng quay người, cởi tạp dề, không đợi Phương Tri Dịch mở miệng, mặt bình tĩnh nói: "Được rồi, hôm nay cậu có thể về."
Phương Tri Dịch: "......???" Tức là hắn không được ăn bữa này?
Hắn cố câu giờ: "Đồ hôm nay tôi mang vẫn chưa dùng tới."
Thịnh Trường An lại giơ tay sờ tai: "Cái đó, hôm nay có yếu tố ngoại cảnh, đoạn sau bỏ qua cũng được, cậu về được rồi."
Phương Tri Dịch: ".......???" Yếu tố ngoại cảnh là cái móe gì? Thịnh tổng à anh nghiêm túc đấy à?
Thịnh Trường An nhìn vẻ mặt mịt mù của hắn, nghi hoặc hỏi: "Cậu có gì muốn hỏi sao?"
Phương Tri Dịch xấu hổ muốn nói rằng nồi canh kia trông rất ngon, muốn ăn một bát, đành mạnh mẽ nói: "Không có gì."
Thịnh Trường An gật đầu: "Đến tuần sau tôi lại tìm cậu, cuối tuần này cậu muốn làm gì tùy ý."
Phương Tri Dịch lại lần nữa đem túi văn kiện xuống lầu, cảm thấy bản thân thể hiện đủ mạnh mẽ rồi. Hắn vừa ngồi vào trong xe, điện thoại có thông báo-
"Thịnh Trường An chuyển khoản số tiền 50.000 NDT lúc 11:11 06/05/2013. Số dư tài khoản hiện tại 163471.51 NDT."
Ngay sau đó là tin nhắn tới của Thịnh Trường An 《Kinh phí hoạt động.》
Sau đó điện thoại lại vang thêm tiếng nữa-
"Thịnh Trường An chuyển khoản số tiền 10.000 NDT lúc 11:12 03/05/2013. Số dư tài khoản hiện tại 173471.51 NDT."
Tin nhắn của Thịnh Trường An đến sát nút 《Tiền cơm.》
Phương Tri Dịch ánh mắt phức tạp nhìn tên danh bạ "Người đáng yêu nhất thế giới" chuyển tới mấy tin nhắn lạnh như băng, cộng thêm thông báo chuyển khoản của ngân hàng, hắn thấy mình bị tổn thương sâu sắc, cảm xúc rất khó tả.
Thịnh tổng...... Cách thể hiện thái độ của anh ấy chỉ có thể bằng tiền sao?
Cho nên không phải anh không thấy hắn muốn ăn cơm, mà là không biết mở lời mời như thế nào đúng không.....?
Phương Tri Dịch kiên cường đặt điện thoại xuống, kiên cường quay xe, kiên cường mua một hộp cơm dưới nhà về ăn.
__________
Thịnh Trường An nhìn bóng hình Phương Tri Dịch biến mất sau cánh cửa, vui vẻ tự múc canh cho mình, đem đồ ăn ra bày lên bàn.
Anh lấy điện thoại ra, nghĩ đoạn lại cất đi.
Không cần ghi lại đâu.
Anh nghiêm túc ngồi ăn bữa trưa đầu tiên mình làm sau khi trưởng thành, xong dọn dẹp sạch sẽ, cầm điện thoại gọi Thẩm Trạch: "Hôm nay tôi thử nấu cơm." Anh dừng một chút, trong giọng nói không giấu được sự vui vẻ: "Tôi vừa ăn xong."
"Vậy sao?" Thẩm Trạch kinh ngạc: "Nói rõ cho tôi biết đi."
"Chuyện này thì..." Thịnh Trường An hơi do dự: "Chúng ta hẹn gặp mặt trực tiếp nói đi."
Thịnh Trường An là một bệnh nhân rất đặc biệt mà Thẩm Trạch từng gặp.
Anh là hình mẫu tinh anh tiêu chuẩn của xã hội, tuổi còn trẻ đã có trong tay một công ty điện ảnh lớn quản lý rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, ở các ngành sản xuất khác cũng đầu tư không ít.
Đối với công việc anh chẳng có áp lực gì, vấn đề tâm lý lại đến từ sự áp chế của cha mẹ lúc nhỏ. Anh với người nhà xảy ra mâu thuẫn mới về nước tự mình phát triển sự nghiệp, nhưng không thể thoát ra nổi ám ảnh lúc trước.
Nói ra thì cũng khá buồn cười.
Anh chỉ là thích may vá, thích nấu nướng, thích mấy con thú nhồi bông, thích đồ trang sức đáng yêu, thích những thứ mà cha mẹ anh coi là của con gái.
Đương nhiên khi anh thể hiện những sở thích đó ra không phải sự khích lệ của cha mẹ mà là những lời khiển trách giận dữ-- kể cả khi anh làm rất tốt.
Lúc trước anh từng tự mua cho mình những món đồ nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng khi không ở nhà thì bị đem tặng cho con người thân bạn bè cha mẹ hết.
Thuở nhỏ thì bị cưỡng bách thích mấy món đồ chơi xếp gỗ với xe mô hình, lớn hơn lại phải thích chơi bóng, cưỡi ngựa, đánh golf cũng như mấy thứ con trai bằng tuổi thích. Anh cứ nghĩ bản thân tách khỏi gia đình sẽ tốt hơn nhiều, nhưng sau đó nhận ra không hề như vậy.
Khi mới bắt đầu là lúc công ty còn bận rộn, anh chẳng có thời gian suy nghĩ mấy vấn đề này; sau khi công ty đã vào quỹ đạo, anh quyết định bắt đầu tự thỏa nãm sở thích của mình, khi ấy lại hoảng sợ nhận ra bản thân không làm được.
Anh đem một đống thú nhồi bông đáng yêu đặt trong phòng, nhưng nằm trong chỉ thấy sợ hãi- có thể giây tiếp theo ga trải giường sẽ bị xé rách tống vào thùng rác, hoặc là những thứ đồ dễ thương kia trong lúc nào đó anh không biết sẽ bị người khác lấy đi.
Anh thử một làn đi vào phòng bếp, nhưng lúc đứng trước bếp gas trong giây phút lại cảm thấy đau đớn truyền tới cánh tay- nhớ lại lần đầu tiên anh muốn tự mình nấu cơm bị bố đánh ngã còn có vết bỏng lớn trên tay.
Cuối cùng anh lựa chọn đi gặp bác sĩ tâm lý, thông qua giới thiệu của vài người bạn, tìm được Thẩm Trạch.