Phương Tri Dịch ngồi vào ghế lái mới nhận ra rằng Thịnh tổng chưa hỏi hắn có bằng lái xe hay không.
Chắc trông hắn giống người có bằng, Phương Tri Dịch tự nhủ trong lòng, quay xe lái ra ngoài khu nhà, đi đến địa điểm Thịnh Trường An cung cấp.
Chỗ kia cách nhà Phương Tri Dịch khá xa, lúc hắn tới trời đã đổ sang sắc đỏ hồng của hoàng hôn.
Nơi này là một tiểu khu đã cũ, dây thường xuân bám trên tường ngoài khiến không gian trở nên u tĩnh, cửa sổ phòng trộm của vài căn hộ đã gỉ sang màu đỏ, theo lực hút của trái đất uốn xuống phía dưới, trên tường có mấy con bọ nhỏ bám vào.
Phương Tri Dịch híp mắt nhớ lại vài điều, cảm thấy khung cảnh này rất giống với miêu tả ở trong tiểu thuyết-- Thịnh tổng thực sự rất hao tâm tổn sức.
Nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng?
Phương Tri Dịch đem xe đậu ở ven đường của tiểu khu, cầm theo túi văn kiện đi vào trong.
Đi đến tòa nhà Thịnh Trường An chỉ định, hắn dường như nghe thấy được âm thanh du dương của đàn piano. Xác định lại lần nữa, Phương Tri Dịch nắm văn kiện trong tay đi lên.
Khi tới tầng năm ở trên cùng, hắn gõ cửa. Thịnh tổng thường ngày đều vận tây trang đeo cà vạt chỉn chu, nay mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, nhìn trông trẻ ra rất nhiều. Hình như là vừa mới tắm xong, khuôn mặt anh phiếm hồng, tóc còn hơi ẩm, ánh mắt sáng ngời: "Anh tới rồi! Tôi mới học được một bản nhạc rất đặc biệt, anh nghe thử không?"
Hắn!? Phương Tri Dịch có chút sửng sốt trước vị tổng tài vô cùng đáng yêu trước mắt, não load còn chưa kịp nhưng miệng lại tự nhiên nói lời thoại: "Chỉ cần là cậu đàn, đối với tôi chính là âm thanh tuyệt vời nhất."
Tai Thịnh Trường An đỏ lên, xoay người đi vào bên trong: "Nói linh tinh."
Từ từ! Kịch bản hình như sai rồi! Phương Tri dịch bối rối một lát, vội đóng cửa lại, đặt túi văn kiện lên giá ở cửa rồi đi theo anh vào.
Đàn piano đặt trong góc phòng khách, trời vẫn chưa tối hẳn, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ như chiếu lên người ngồi trước đàn ánh hào quang đẹp đẽ.
Thịnh Trường An nhắm mắt lại thở ra một hơi, ngón tay thon dài nhảy múa trên những phím đàn đen trắng, mái tóc còn ẩm đong đưa dưới ánh nắng cuối ngày, những nốt nhạc nhẹ nhàng chạy ra từ đầu ngón tay anh.
Phương Tri Dịch biết rõ đây là tình tiết trong tiểu thuyết, cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng lúc này đây thực sự Thịnh Trường An đã thu hút hắn.
Bản nhạc này rất ngắn, lúc Thịnh Trường An dừng lại Phương Tri Dịch có chút nuối tiếc. Thịnh Trường An rời khỏi ghế đàn, trên mặt càng đỏ: "Có hay không?"
Phương Tri Dịch mỉm cười lấy một nhánh hoa hồng trên bàn, hỏi: "Đây là bản nhạc gì?"
Thịnh Trường An hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn: "Flower Dance."
"Vậy sao." Phương Tri Dịch cúi đầu chạm mũi vào cánh hoa hồng, ánh mắt bình tĩnh nhìn người trước mặt: "Do you sell them?"
Cả cần cổ Thịnh Trường An đỏ bừng. Anh lắp bắp nói: "Anh... Anh hỏi nhiều thế để làm gì?"
Phương Tri Dịch tiến về phía trước một bước, đẩy ngã anh xuống ghế đàn, đặt hoa hồng lên áo anh: "Hôm nay em cố ý gọi anh tới đây để làm gì? Bản nhạc này hẳn có ý nghĩa gì đó, đúng không?"
"Cái đó..." Thịnh Trường An nắm lấy vạt áo mình, tầm mắt đặt tại những phím đàn: "Tôi làm như vậy là bởi vì tôi thích anh..."
"Thật sao?" Phương Tri Dịch cúi đầu khẽ cười một tiếng: "Vậy em xem có phải nên đổi xưng hô rồi không?"
Từ chỗ của hắn nhìn xuống, có thể thấy hàng lông mi cong dài của Thịnh Trường An nhẹ rung: ".... Anh à."
"Gọi anh sao được." Giọng của Phương Tri Dịch có hơi khó chịu, tự nhiên diễn tiếp lời thoại trong tiểu thuyết: "Gọi cách khác đi."
Thịnh Trường An cố gắng thu người lại, giọng run lên: "Vậy anh muốn cho em gọi thế nào?"
"Ít nhất phải là một tiếng...." Phương Tri Dịch ghé sát miệng lại tai anh: "Chồng."
"Được rồi được rồi!" Thịnh Trường An nhảy dựng lên: "Hôm nay cậu về được rồi."
Phương Tri Dịch đã hoàn toàn nhập diễn: ".......???"
Phương Tri Dịch kiên trì nói: "Mấy thứ tôi mang đến còn chưa động tới."
"Được rồi được rồi!" Thịnh Trường An lặp lại lần nữa, áp tay lên mặt cố gắng hạ nhiệt xuống: "Để lần sau đi, cậu qua thời gian thử việc rồi."
Phương Tri Dịch: ".......???" Còn có thời gian thử việc sao?
Quyết định này! Thật vô cùng sáng suốt! Hai người đồng thời thầm nghĩ.
Thịnh Trường An cuối cùng cũng làm bản thân bình tĩnh lại được, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng trước mặt người khác: "Cậu về trước đi, mấy ngày nữa tôi sẽ liên lạc. Sắp tới cậu phải vào đoàn phim đúng không?"
"Hả.... Đúng vậy." Phương Tri Dịch còn chưa thoát hẳn ra khỏi bầu không khí vừa nãy, khụ hai tiếng: "Tính ra tận nửa tháng, còn lâu."
"Ừ." Thịnh Trường An gật đầu, cầm lấy kính gọng vàng đặt trên đàn piano đeo vào, trong phút chốc trở thành vị tổng tài cao lãnh người khác chớ gần của mọi ngày: "Nhớ cầm theo văn kiện."
"Ừm." Phương Tri Dịch cũng nghiêm túc hẳn, quay người cầm lấy văn kiện trên giá rồi rời đi.
Phương Tri Dịch vừa mới ra cửa, Thịnh Trường An đã tháo kính đặt ngay xuống bàn, chạy như bay lao lên giường, ôm lấy gối quay cuồng vài vòng.
Anh ngồi lấy bình tĩnh lại một lúc, sau đó đem điện thoại ra gọi cho bác sĩ Thẩm: "Tôi cảm thấy tâm lý với tinh thần mình bây giờ cực kỳ tốt."
"Vậy sao?" Trong lời nói của bác sĩ Thẩm có mang theo ý cười: "Về sau nếu có vấn đề gì nhớ báo lại cho tôi, đừng có tự mình suy nghĩ làm khổ mình."
"Được rồi, cảm ơn bác sĩ Thẩm." Thịnh Trường An cúp điện thoại xong, không nhịn được lại tiếp tục ngồi cười ngu.
Phương Tri Dịch bình tĩnh đi xuống lầu, ra khỏi tiểu khu, mở cửa xe ngồi vào, đóng lại, sau đó xoắn xuýt nửa ngày ở ghế lái.
Hóa ra đây chính là thứ mà Thịnh Trường An gọi là "nhu cầu tâm lý đặc biệt"! Phương Tri Dịch nhớ lại dáng vẻ lúc chơi đàn của Thịnh Trường An, hay khi cúi đầu rũ mi run rẩy, thấy tim hắn đập như đánh trống.
Đấy chính là! Kiểu hắn thích! Đây là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống! Phương Tri Dịch bình tĩnh lại, tuy rằng trong lòng vẫn thấy chuyện bao dưỡng này có chút xíu kì lạ, nhưng nụ cười trên miệng cố mấy cũng không đè xuống được, quay xe trở về nhà.
Khi trở lại chỗ ở của hắn, Khâu Hướng Nam vẫn ở đó chơi game. Vừa nghe tiếng hắn mở cửa cậu đã lao ngay từ sofa ra: "Sao rồi, hai người làm cái gì?"
"Bàn bạc một chút về chuyện sau này ở chung thế nào." Phương Tri Dịch ăn ngay nói thẳng: "Mày đừng có nghĩ lung tung."
Ôi bạn tôi! Mày nghĩ lại xem! Mày đang được bao dưỡng đấy! Nói tao suy tưởng lung tung cái gì! Còn nghĩ được theo hướng nào nữa!
Vẻ mặt Khâu Hướng Nam rất phức tạp: "Được rồi, kể tao nghe hai người làm chuyện tao nhã gì đi."
Phương Tri Dịch hồi tưởng lại cảnh tượng xảy ra chiều nay, biểu cảm trên mặt đanh lại: "Anh ấy chơi đàn cho tao nghe."
Khâu Hướng Nam: ".....???"
"Mày trưng cái bộ mặt đấy là sao!" Phương Tri Dịch ghét bỏ nói: "Nói không chừng Thịnh tổng thấy tao là người thị hiếu cao, muốn cùng nhau bàn luận về nhạc piano, dựa vào hợp đồng để giữ người hợp ý."
"Chờ một chút." Khâu Hướng Nam vẻ mặt khinh bỉ: "Nói không biết nhục."
"Được rồi." Phương Tri Dịch đá cậu một cái: "Hết việc thì mày phắn đi, tao muốn xem kịch bản."
Khâu Hướng Nam run người, kinh hãi hỏi: "Cái lúc chiều mày diễn với gương trong nhà tắm á?"
"Thì sao." Phương Tri Dịch cũng không phủ nhận, nhướng mày nhìn cậu. Khâu Hướng Nam ngay lập tức quay đầu đi ra cửa: "Xin lỗi mày, tao xéo đây."
Khâu Hướng Nam đi rồi, Phương Tri Dịch đem cất túi văn kiện đi, sau đó lấy kịch bản trong ngăn kéo bàn uống nước ra xem.
Phần diễn của Lục hoàng tử không nhiều, chỉ đề cập ở giai đoạn đầu, đến khoảng tập tám mới chính thức ra mặt.
Khởi điểm hắn là một thiếu niên nhỏ vui vẻ luyện võ trên núi, so với những hoàng tử suốt ngày tính kế nhau thì cực kì khác biệt, có thể coi là một nhân vật rất may mắn. Giai đoạn sau hắn trở lại hoàng cung, nhanh chóng bị lôi kéo về phe cánh của Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử muốn hắn thuyết phục sư huynh của mình để làm điểm tựa mượn sức nhân sĩ giang hồ, còn bảo đảm sẽ giúp hắn bảo vệ Ngự Kiếm Sơn Trang. Nhưng hắn cũng chẳng phải kẻ ngốc, hắn cảm giác được Ngự Kiếm Sơn Trang nếu ra tay can thiệp vào việc triều đình thì chính là trở thành bia ngắm bắn, chẳng ai bảo vệ được.
Nhưng hắn không còn cách nào để thoát thân, dứt khoát lừa mình dối người đi làm nhiệm vụ Tứ hoàng tử giao, kéo cả nhà sư huynh mình xuống nước. Về sau chuyện trong giang hồ được xử lý sạch sẽ, không ngờ rằng tất cả lại thành giúp kẻ khác, Thái tử lên ngôi, hạ án tử cho Tứ hoàng tử để an ủi dân tâm, còn hắn được tân hoàng đặc xá, giam lỏng ở phủ vương gia, cuối cùng vì bệnh tim phát tác mà chết giữa trời đông giá rét.
Tuổi tác của hắn cũng không lớn, từ mười lăm tuổi làm thiếu niên luyện võ trên núi đến khi hai sáu bị bệnh chết thê thảm ở vương phủ chỉ vỏn vẹn có mười một năm.
Hắn mặt ngoài kiên định tự tin, nhưng thực tế là người yếu đuối ích kỷ. Khi mình không còn đường chạy thì suy tính ngay đến việc kéo người khác xuống nước để giúp đỡ hắn. Rõ ràng hắn có thể giúp sư huynh mình tránh đi tranh chấp trong triều hắn lại giả bộ như mình không biết gì, làm ra đủ mọi chuyện rồi mới bắt đầu hối hận, vậy nên thái tử trong trận chiến tranh ngôi này mới chiến thắng, ban chết Tứ hoàng tử. Dù là vị sư huynh thân thiết của hắn, hay là tứ ca hắn thân cận đều bị hắn cố ý hoặc vô tình hại chết.
Phương Tri Dịch nghiền ngẫm tâm lý nhân vật thật kỹ càng, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên sáng lên, thông báo có tin nhắn mới. Phương Tri Dịch cầm lên xem-
"Thịnh Trường An chuyển khoản số tiền 50.000 NDT lúc 7:32 03/05/2013. Số dư tài khoản hiện tại 113471.51 NDT."
Phương Tri Dịch kinh ngạc một phen.
Năm vạn tệ này là có ý gì?
Rất nhanh sau đó có tin nhắn gửi tới từ Thịnh Trường An-
"Kinh phí hoạt động."
Thế cái thẻ chứa mười triệu kia để làm gì? Phương Tri Dịch rơi vào mờ mịt.
Đột nhiên hắn linh quang chợt lóe: Chẳng lẽ bởi vì chiều nay biểu hiện của hắn rất tốt nên Thịnh tổng chưa biết thể hiện ý mình thế nào nên mới đưa tiền?
Phương Tri Dịch dở khóc dở cười, trong lúc này thật sự không biết mình có nên vui hay không.
__________
Đường: Bình thường Phương Tri Dịch và Thịnh Trường An xưng hô
Tôi-Anh(Dịch-An) và
Tôi-Cậu(An-Dịch) nhưng lúc đóng kịch thì xưng hô
Tôi-Em(Dịch-An) và
Em-Anh(An-Dịch) nha!!!